Friday, April 26, 2013

Gửi anh: mối quan hệ không thể gọi tên! ( Thì thầm 251 )

Tôi bảo với người "Ngay cả lúc ôm chặt anh như thế này, em vẫn cảm thấy nhớ anh da diết". 


Người chỉ cười, hôn nhẹ lên trán tôi! Tình cảm ấy làm cả hai chúng tôi ngây ngất. Nhưng đâu phải tình yêu nào cũng đúng!
Gửi anh: mối quan hệ không thể gọi tên! ( Thì thầm 251 )

Tôi có một anh bạn trên 2 tuổi, dù rất ít khi gặp và nói chuyện với nhau nhưng lại có cảm giác thân quen và tin tưởng đến lạ. Hồi mới gặp anh, tôi còn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ bắt chuyện hay kết thân, vì anh lúc nào cũng trâm ngâm, chỉ chăm chú làm việc của mình mà ít khi để ý đến mọi người. Mà thực tế thì chúng tôi cũng làm gì thân nhau.
Tính ra trong hơn 1 năm qua, số lần gặp gỡ của chúng tôi chỉ tính trên đầu ngón tay. Còn chủ yếu là gặp ở chỗ làm của anh, tôi làm việc của tôi, anh làm việc của anh, thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu bâng quơ. 

Ấy vậy mà anh lại cho tôi cái cảm giác tin tưởng đến tuyệt đối.Tôi kể anh nghe mọi thứ mà tôi cất giấu, mọi cảm giác tôi đang cảm thấy, và anh thì luôn luôn ở sau tôi. Lắm lúc tôi buồn phiền, anh phải xin nghỉ làm để đưa tôi đi dạo lòng vòng thành phố, và nghe tôi thao thao bất tuyệt hàng giờ liền. 

Tôi vẫn dựa đầu vào vai anh mỗi lúc ngồi sau xe anh, và cứ thế im lặng cho đến khi anh chịu lên tiếng. Lúc mệt, tôi bắt anh ngồi duỗi chân, và cứ thế gối đầu lên ngủ ngon lành. Anh chẳng bao giờ phàn nàn về tôi bất cứ thứ gì, dù tôi có phiền phức, trẻ con, ương ngạnh, hay đa cảm đến mức nào. Anh lúc nào cũng dịu dàng, nhỏ nhẹ, và luôn lắng nghe.

Đã có lúc tôi tự hỏi, tại sao tôi và anh lại không yêu nhau? Nếu yêu người đàn ông đó, có lẽ tôi sẽ an tâm hơn rất nhiều. Nhưng rồi mối quan hệ của chúng tôi vẫn vậy, chẳng có một từ nào để diễn tả! Sáng nay anh gọi. Những buồn phiền, mệt mỏi vây kín giọng nói anh. 

Anh chẳng kể gì thêm, và tôi cũng chẳng biết làm gì thêm. Tôi là người có thể an ủi người xa lạ đến khi làm họ cười vui vẻ. Nhưng với người quan trọng với mình, tôi lại chỉ biết im lặng. Tôi đã nghĩ, nếu lúc đó anh bảo rằng cần có tôi bên cạnh, tôi sẽ ngay lập tức đến với anh, và ôm hết những mệt mỏi mà anh đang phải gánh chịu. Và tôi biết kể cả sau này, bất cứ lúc nào anh cần, tôi cũng sẽ đến!

Tôi cứ nghĩ mãi về những cuộc gặp trong đời, về những mối quan hệ không thể gọi tên như thế! Lí do gì để những kẻ đi bên lề cuộc đời của nhau như chúng tôi vẫn đối xử tốt với nhau, lo lắng cho nhau mỗi ngày? Giữa chúng tôi có lẽ chỉ là một sợi chỉ mỏng manh kết nối, nhưng lại quá ư bền chặt! Tại sao dù buông lỏng mối quan hệ, chúng vẫn không hề rời xa? Trong khi có những người muốn kéo lại gần thì cứ xa ngoái?

Tình cảm giữa tôi và người đã rất chóng vánh ngay từ khi mới gặp. Tôi đã tự dặn lòng, sẽ không được có tình cảm gì khác ngoài tình bạn, bởi chúng tôi rõ ràng không phải là của nhau. Ấy thế mà thứ tình cảm ấy lớn lên quá nhanh trong lòng tôi, đến nỗi nó làm tôi nghẹt thở. Hạnh phúc đến nghẹt thở, nhớ nhung đến nghẹt thở, và đau khổ đến nghẹt thở.

Tôi bảo với người "Ngay cả lúc ôm chặt anh như thế này, em vẫn cảm thấy nhớ anh da diết". Người chỉ cười, hôn nhẹ lên trán tôi! Tình cảm ấy làm cả hai chúng tôi ngây ngất. Nhưng đâu phải tình yêu nào cũng đúng! Tình cảm giữa chúng tôi là thứ tình yêu sai lầm, đáng lẽ không nên đến. Thế giới của hai người không thuộc về nhau. Có những tình yêu phải xây dựng dựa trên lí trí, trách nhiệm, chính kiến. Người chọn nó!

Vì thế, tôi đã để người đi, nhanh như cách người từng đến. Trả người về với gió xa vời, để người không còn phải dằn vặt về một mối tình không có điểm đến, không phải gọi tên tôi mỗi lúc say, và mượn rượu để nói lời yêu! Tình bạn - có lẽ cũng trở nên quá xa xỉ với chúng tôi.

Tôi từng hờn trách ai đó tại sao không dám đối diện với tình cảm của mình, cứ phải đi ngược lại với nó, để rồi hôm nay tôi hiểu hơn về lí do để mọi thứ phải dừng lại. Bởi tôi - suy cho cùng vẫn chỉ là cô gái yếu đuối, chông chênh. Cảm giác coi một người như cả thế giới của mình, để rồi một ngày mất đi cả thế giới ấy, thật không phải ai cũng chấp nhận được. Người ta đi chung đường thì dễ, xa cách nhau mãi mãi cũng dễ, mà đâu dễ để những vết thương lòng không để lại sẹo, và trí nhớ không đầy dần lên vì ngày hôm qua. 

Thà cứ là một ai đó "không thể gọi tên", còn hơn có nhau một lần để mất nhau mãi mãi. Người ta nương tựa vào nhau lúc cô đơn, ai biết ngày sau nắng tàn, còn lại ai bên mình? So với việc đến bên người để ru ngủ người bằng những hạnh phúc màu mè, thế rồi sau đó đành bất lực ra đi vì chỉ mang lại gánh nặng cho người, tôi nghĩ duy trì mọi thứ ở một mức độ vừa đủ như thế này, có lẽ sẽ dễ chịu hơn! 

Phải! Tôi hèn nhát! Tôi không đủ tự tin để trở nên quá quan trọng với ai đó! Thôi thì cứ thế này nhé, làm một kẻ lãng du cô độc trên con đường của mình!

Ai đó, hãy cười lên nhé! Người sẽ hạnh phúc nhiều hơn nữa vì không có tôi!

Ai đó, hãy mạnh mẽ lên nhé! Vì chúng ta vẫn giữ lấy nhau trong cuộc đời!
Theo: Blogviet.com.vn

No comments:

Post a Comment