Friday, April 26, 2013

Anh rũ bỏ trách nhiệm khi tôi bầu 2 tháng

Đây là lần đầu tiên tôi có thai, giọt máu của anh, vậy mà anh nhất định bắt tôi bỏ. Anh lấy đủ lý do, nói mọi khó khăn, kêu than mệt mỏi, áp lực, các lý lẽ, cuối cùng chỉ là bắt tôi bỏ thai.


Tôi với anh yêu nhau từ năm 2005, sống chung phòng trọ. Gia đình anh biết, không hề cấm cản. Bố mẹ anh cũng quý mến tôi, thường xuyên lên chơi, thăm nom, chăm sóc chúng tôi. Hai bác gửi cả em trai anh lên thi đại học, trọ học cùng. 
Anh rũ bỏ trách nhiệm khi tôi bầu 2 tháng

Chúng tôi sống vui vẻ, hòa thuận, tình cảm. Tôi về nhà anh chơi nhiều lần, được gia đình anh đưa cả về bên nội, bên ngoại, cô dì chú bác nhà anh đều biết và hay hỏi thăm tôi.

Bố mẹ anh đã coi tôi như con cái trong nhà, thi thoảng cũng giục 2 đứa chuyện cưới hỏi. Ngày ấy anh còn nợ môn, chưa ra trường, chưa đi làm. Với lại, tôi nghĩ trước sau gì cũng làm đám cưới vì được cả hai bên gia đình ủng hộ. Khi hai đứa đi làm được một thời gian, chúng tôi bắt đầu có những mâu thuẫn, thường xuyên cãi vã vì những chuyện không đâu. 

Anh đề nghị chia tay khi tôi vẫn còn yêu, yêu rất nhiều. Mẹ anh lặn lội từ quê lên tìm gặp tôi, nói giúp cho quan điểm của anh ấy. Bác khuyên tôi nên đi lấy chồng vì không còn trẻ nữa. Anh hứa hẹn, dù có chia tay sẽ không bao giờ quên được tôi. Khi nào em cần anh, anh sẽ đến.

Chúng tôi không còn là người yêu của nhau từ năm 2010. Anh yêu hết người này đến người khác rồi lại chia tay. Tôi không đến với ai cả, suốt 3 năm trời chúng tôi vẫn gặp nhau, có khi là mỗi tuần 1 lần, có khi 1 vài lần/tháng hoặc có thể là mỗi tháng lại gặp nhau. 

Khi tôi buồn, ngẫu hứng, 2 đứa gọi nhau ngồi cà phê, nửa đêm tôi thấy cô quạnh, hoặc có khi tôi gọi điện bảo anh đến với mình. Những khi ấy anh vẫn đến, vẫn tình cảm, vẫn yêu. Gần đây anh yêu một người mới, trẻ và xinh xắn. Thi thoảng anh vẫn đến, 8.3 đưa người yêu đi chơi, tối muộn lại về phòng tôi. Chuyện gì đến đã đến.

Khi biết mình có bầu, thai nhi đã được hơn 4 tuần, tôi báo cho anh, anh không tỏ thái độ gì. Cuối tuần đó anh đưa tôi đi khám, dặn dò tôi ăn uống nghỉ ngơi, khuyên tôi bỏ thai. Tôi năm nay 30 tuổi, anh 32, yêu và chung thủy với anh từ năm 2005 đến giờ. Đây là lần đầu tiên tôi có thai, giọt máu của anh, vậy mà anh nhất định bắt tôi bỏ. Anh lấy mọi lý do, nói mọi khó khăn, kêu than mệt mỏi, áp lực, mọi lý lẽ, cuối cùng chỉ là bắt tôi bỏ thai.

Tôi nói nhất định sẽ không bỏ con, chờ đợi một đám cưới. Anh không cưới tôi cũng không bao giờ bỏ con của anh, sẽ làm bà mẹ đơn thân. Giờ thai được hơn 8 tuần, anh vẫn nhất định bắt tôi bỏ, không hề hỏi han, thăm nom hay quan tâm chút nào. Trừ những lúc tôi nhắn tin, gọi điện, anh chưa một lần chủ động liên lạc với tôi. Tôi hỏi anh quả quyết sẽ không cưới, muốn tôi bỏ con; tôi không bỏ thì tùy, "em muốn làm gì thì làm".

Cùng quẫn, tôi đã nói cho người yêu mới của anh biết hết mọi chuyện, cả chuyện chúng tôi đã gặp gỡ nhau như thế nào, chuyện có thai với anh đã gần 2 tháng, cô ấy dường như không quan tâm, vẫn chấp nhận anh. Tôi đã tâm sự, nói thật mọi chuyện với mẹ. Mẹ đau đớn, khóc nhiều, mắng tôi dại dột. Mẹ bảo thiếu gì người để lấy mà phải tự làm khổ mình như vậy, vì tôi cao ráo, ưa nhìn, học hành tử tế, có công việc đàng hoàng, ổn định ở Hà Nội.

Tôi nói với mẹ chỉ muốn lấy mình anh, ngoài ra sẽ không lấy ai cả. Biết tôi độc lập từ bé, đã nói là làm nên mẹ đành chịu nhục theo tôi. Mẹ tìm gặp anh, gọi điện từ ngọt nhẹ khuyên nhủ, van nài đến cứng rắn yêu cầu anh cần có trách nhiệm với cái thai, với tuổi trẻ gần 10 năm yêu anh.

Anh không cãi mẹ tôi, không nói láo, cương quyết giữ quan điểm sẽ không cưới để ép tôi bỏ cái thai này. Mẹ anh biết chuyện, bác tuyệt nhiên không có ý kiến gì. Bác không nói trực tiếp với tôi, nhưng nói với bạn thân tôi: Làm con gái không biết giữ thì thiệt. Tôi biết thế cũng không dám gọi điện cho gia đình anh, không dám than vãn hay cầu xin sự thông cảm vì mỗi gia đình có những lối sống khác nhau, gia đình anh buôn bán, gia đình tôi trung nông.

Giờ tôi thật sự bế tắc, tha thiết mong đứa con này. Nó là con anh, dù những gì anh đã làm, đã đối xử, tôi vẫn rất yêu anh. Tôi muốn có con, lại không đủ dũng cảm, bản lĩnh, sự tự tin để có thể sinh con mà chưa có chồng. 

Còn gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, tôi không biết phải đối diện với mọi thứ ra sao. Gia đình tôi tuy không giàu có nhưng nền nếp, gia giáo, nghiêm khắc. Tôi vẫn mong, vẫn hy vọng anh sẽ nghĩ lại, sẽ vì những tình cảm đã có để quay lại. Anh vẫn nhất định không muốn gặp, ép tôi phải bỏ con.

Theo: Vnexpress.vn - Khuyên

No comments:

Post a Comment