Buổi tối đầu tuần, sẽ chẳng có gì khác ngày thường là mấy, cũng mở máy online, mở mail, vào facebook , lượn lờ vài forum quen thuộc ,vài ba câu hỏi thăm bạn bè rồi out nếu như tôi không online yahoo…
Cũng lâu lắm không mở yahoo, từ cái ngày facebook rầm rộ thì tần số online yahoo của tôi cũng giảm dần đi, thay vào đó tần số onl facebook tăng vùn vụt.
Vậy mà mấy hôm nay chẳng muốn sign in facebook, tự nhiên muốn rời xa nó một thời gian, muốn đi tìm niềm vui riêng cho mình trong cuộc sống “thực” chứ không phải là qua những mạng xã hội ảo kia.
Vô thức tôi sign in yahoo, chẳng phải vì lí do gì, chỉ là tự nhiên muốn mở và để sang nick, thế thôi. Bất chợt, âm thanh Buzz làm tôi giật mình, có ai đó vừa Buzz tôi. Chợt giật mình, là của Anh, bất ngờ, đã lâu lắm hơn 1 năm từ cái ngày tôi và Anh 2 người rẽ đi 2 hướng khác nhau…
- Em!
- Uh !
- Em khoẻ chứ? Dạo này em có tâm sự gì ah ? sao đăng toàn status buồn vậy?
- Dạ ,không có gì ! Em ổn!
Vài ba câu hỏi thăm rồi lấy lí do là bận việc rồi out yahoo!
Một cuộc trò chuyện ngắn ngủi…và một tâm trạng nặng trĩu!
Hoá ra Anh vẫn thường xuyên ghé facebook của tôi! Có lẽ Anh mượn tài khoản của bạn cùng phòng. Hơn 1 năm không onl yahoo chỉ là không muốn sign in chỉ vì muốn quên đi tất cả những gì của Anh. Vậy mà… tôi đã không thể quên Anh…đã cố gắng rất nhiều, đã xoá số điện thoại (thực ra thì sđt anh có bao giờ tôi lưu đâu), xoá nick yahoo, huỷ kết bạn facebook, chặn facebook của Anh..vậy mà hơn 1 năm qua tôi chẳng làm được. Thi thoảng bất chợt bước đi trên phố thấy bóng dáng ai đó giống Anh, có ai đó gọi tên Anh nỗi nhớ Anh lại đong đầy…
Đã bao lần tôi tự nhủ phải quên Anh, bắt đầu với cuộc sống mới, đi tìm hạnh phúc mới, vậy mà tôi không làm được.
Có vài người đến rồi đi bởi Em chẳng thể nào dành tình cảm cho một ai. Phải chăng Em sợ, sợ làm tổn thương người ta và cũng sợ người ta cũng như Anh, bất chợt đến rồi cũng bỏ Em mà đi. Bởi thế mà bây giờ Em vẫn như vậy, vẫn một mình bước đi, một mình đối diện với tất cả. Và có những lúc Em không ổn tí nào như lúc này đây, nhớ Anh, nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào của cả hai.
Có những nỗi buồn không gọi thành tên
Có những người tuy xa mà vẫn nhớ
Có những thứ mà mình không thể quên
Nhưng cũng không ai muốn sẽ còn nhớ lại
Có những thứ qua đi có những điều sẽ trở thành mãi mãi
Có những điều trong lòng, có những thứ nói ra
Có những điều chẳng bao giờ phôi pha
Có những thứ nhạt nhoà trong ký ức
Có những thứ tưởng chừng như rất thực
Có những điều lại chỉ thoảng như mơ
Đã có lúc , tôi hối hận, nhưng ít thôi
Có đau và là những nỗi đau kéo dài triền miên
Và có khóc, khóc rất nhiều nhưng mỗi lần khóc lại cố che đậy nó đi
Có cả những đêm không ngủ, nằm im suy nghĩ miên man, nhớ về những ký ức khi bên Anh.
Là Em đã buông tay Anh trước, bởi thế có buồn, có nhớ, gặm nhấm và khóc một mình hằng đêm thì cũng chỉ mình Em biết, mình Em chịu.
Là Em đã quay lưng đi, là em đã cố giấu nước mắt, nhường Anh cho yêu thương khác hạnh phúc hơn.
Đã có đôi lúc Em thầm oán trách Anh, tại sao khi Em đi Anh đã không giữ Em lại..nhưng rồi có đôi lúc Em tự nhủ mình phải chấp nhận sự thật, bước tiếp con đường mà không có Anh bên cạnh.
Nhưng cũng có lúc vẫn hi vọng, vẫn tha thiết đợi…và vẫn yêu!
Em đã cố tạo cho mình một cái vỏ bọc hoàn hảo, ngày thì vẫn vui vẻ cười nói, nhưng có biết đâu những đêm Em khóc một mình.
Có lẽ sẽ còn những buổi tối như hôm nay, khi ký ức ùa về và nước mắt Em lã chã rơi khi nghĩ về Anh.
Sẽ chẳng biết đến khi nào khi nghĩ về Anh mà Em không khóc, chàng trai ạ ! Nhưng Em vẫn tin là sẽ có ngày đó, không phải bây giờ mà là một ngày không xa.
Sẽ có một người thay Anh chăm sóc Em, Anh nhỉ ? Và cũng sẽ có một cô gái thay Em yêu Anh, thay Em chăm sóc Anh. Hãy yêu cô ấy nhiều Anh nhé ! Em cũng sẽ chờ và yêu chàng trai của Em nhiều hơn thế !
Theo: Blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment