Mẹ sinh em là con gái, mẹ bảo con gái “khó bảo, khó ưa và khó chiều’’.
Khó bảo vì con gái cứng đầu, khó ưa vì con gái ngang ngạnh, khó chiều vì con gái không giống ai, không nết na ngoan hiền như thục nữ.
Em - cô gái của hiện tại hoang dại như tháng 5, chợt nắng, chợt mưa, phảng phất ưu tư, phảng phất chút gì đó riêng lắm, của riêng em và như mùa...
Mùa của nắng...
Nắng tháng 5 vàng ươm, rực rỡ, gay gắt và đôi khi cũng thật dịu dàng. Nắng về, màu của nắng trong veo, có khi em gét nắng, nắng làm mắt híp mí nheo nheo, làm đen đi màu da nâu vốn có, làm cháy mọi thứ và nóng ran. Nắng làm da mẹ sạm đi, làm tóc bố bạc thêm, làm bà yếu đi.. làm cho những người em yêu quý mệt mỏi. Nhưng em cũng yêu nắng bởi nó có màu bình yên. Và thi thoảng, nắng dịu dàng xua tan đi cái không khí ảm đạm. Có những mùa trôi qua nhưng nắng cứ phủ đều 4 mùa như thế như 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống, để rồi một sớm mai nào đó thức giấc me khẽ cười “à hôm nay nắng rồi"!
Và thích một ngày nắng thật to để ve say nắng rụng đầy sân, cho 1 lần cô gái của em quay về với tuổi thơ bé dại. Cười khúc khích trong nắng giòn tan, bỏng rát....
Mùa của mưa...
Mưa tháng 5. Ào ạt đến rồi vội vã ra đi. Không nhẹ nhàng, dai dẳng và phảng phất như mưa phùn, không cho người ta cái cảm giác ảm đạm và buốt buốt ở trong lòng, không mơn man, li ti chạm vào da thịt, nó nặng hơn, mạnh mẽ hơn và dứt khoát hơn. Không như e nhiều khi quanh co, khi dối lòng, khi cứ 1 mình với thật nhiều những bộn bề xung quanh, rồi khóc rồi cười, rồi đỏng đảnh điệu đà, rồi lại tuyềnh toàng, rồi khó hiểu!
Em thích ngồi 1 chỗ, lặng ngắm những cơn mưa rào qua cửa kính, thích cái cảm giác đưa tay chạm vào những giọt mưa ấy, mát trong và yên lành, thích cái không khí vội vã khi mây đen kéo đến, mọi người hối hả với mọi hướng đi, thích cả bầu trời sau cơn mưa, mọi thứ như bừng sáng, ướt át 1 chút thôi nhưng rồi sẽ có nắng mà. Mà biết đâu lại có cả cầu vồng bẩy mầu! Với e mưa rửa trôi muộn phiền!
Mùa của gió...
Gió tháng 5. Mang trong mình hơi nóng của mùa hè, chẳng lạnh lẽo như gió đông, không nhẹ nhàng như gió thu và cũng chẳng mang màu mơn man của xuân lướt qua. Cơn gió ấy đặc biệt. Ai bảo được sinh ra vào mùa mưa nắng nên cũng chảnh chọe lắm cơ, lúc nóng nảy, lúc mát lành. Ngày còn bé mỗi lần ngồi góc hè nghe bà kể chuyện, ngày không gió, mây cũng chẳng buồn bay... hôm ấy truyện của bà cũng chẳng hay. Thi thoảng có cơn gió khẽ vờn qua. Bà cười bảo “cơn gió mồ côi, mát quá”. Gió mồ côi, không cha, không mẹ và bay 1 mình lạc lõng. Nhưng nó vẫn rất riêng và không hề vô nghĩa!
Thích một ngày gió... lãng đãng để tóc bay, để nghe những âm thanh quện vào muôn sắc... để cho gió cuốn đi bồng bềnh.
Tháng 5 ấy, không chỉ là nắng, là mưa, là gió, mà còn là ngày sinh. Ai bảo mẹ sinh con gái, chẳng giống được mẹ đảm đang, hiền lành, chẳng như bố mạnh mẽ, cương quyết, cũng chẳng như anh tình cảm và sâu sắc.
Cô gái tháng 5! Có, có 1 chút tình cảm, chút sướt mướt, chút mơ mộng, chút ngang ngạnh, ương bướng và thật lắm những bộn bề phía sau. Ngày bé mỗi lần ăn đòn xong thì mới chịu nghe lời, lớn lên 1 chút thì dù không bị ăn đòn nhưng phải khi mình sai lè lè ra mới chịu âm thầm nhận lỗi. Tự nhiên có một tháng 5 nào đấy ngồi nghĩ miên man “ngày xưa mình ăn đòn nhiều quá, sợ mình thật, 2 quả mận chín đen ở mông mỗi lần bị đánh, bố giận đùng đùng, ông thì như ngồi trên đống lửa cứ đi đi lại lại, còn mẹ thì xót xa. Trong cùng 1 thời điểm, cùng 1 hoàn cảnh mà thật nhiều trạng thái cảm xúc!”
Cho đến tận bây giờ, tháng năm cũng vẫn là mùa thi, mùa của sách vở ngập đầu và phảng phất mùa chia li, mùa ta rời xa áo trắng, xa ghế đá sân trường, xa những kỉ niệm thời đi học. Nhưng vẫn cứ yêu tháng 5 nhiều lắm, yêu những gì ta đã đi qua, đã trải nghiệm, yêu tháng đầu tiên trong đời ta cất tiếng khóc oe oe chào đời, để yêu thêm những giọt mồ môi có vị mặn chát.
Theo: Blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment