Mãi đến sau này, em mới học được thế nào là yêu một người, tiếc rằng anh đã rời xa - đã tan biến nơi biển người mênh mông.
Mãi đến sau này, khi những giọt lệ rơi xuống cuối cùng em cũng hiểu ra, Có những người - nếu bỏ lỡ thì sẽ không bao giờ trở lại, vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Có người con trai yêu người con gái đến vậy.
Sau này…. Nếu tình yêu là một giấc mơ, khi bình minh lên, anh đã thức dậy còn em thì chưa. Trên con đường tình yêu, đáng tiếc không phải là anh, chỉ có những vết sẹo chưa bao giờ lành hẳn nhưng vẫn còn đó những hạnh phúc muộn màng.
"Tương lai, có người vẫn sẽ đợi em. Nhìn trái, nhìn phải rồi nhìn về phía trước. Tình yêu có bao nhiêu ngã rẽ trước khi đến với em? Rồi em sẽ gặp được ai? Em sẽ phải nói gì đây? Người em vẫn chờ, tương lai anh còn cách em bao xa nữa? Em xếp hàng đứng đợi, nắm trong tay chiếc vé mang con số tình yêu…"
Em không hối hận vì những gì mình đã trải qua. Người biết không? Người từng lưu tên em trong danh bạ là “ t”, chỉ 1 chữ cái cô độc, vắng lặng. em từng hỏi người, tên em không bắt đầu bằng “t”, cũng chẳng có biệt danh nào gắn với chữ “ t”, tại sao lại lưu em là “t”? người chỉ cười hiền hòa, “t” là “ tea”, nồng nhưng cũng đạm. Tùy lúc, tùy tay người pha chế như thế nào để có ly trà ngon.
Để rất nhiều năm sau này, em mới hay, 1 chữ “ t” chông chênh không chỉ thanh lắng là “tea”, “t” còn là những hoang vắng lạnh lẽo khi nước mắt rơi mặn chát giữa đêm mưa mùa hạ.
“t” còn là” tear”. Người nói con gái có nốt ruồi khóe mắt là người hay ẩn nhẫn rơi lệ, phải thế không? Em là “Tear” sao?
Tối nay, em đi ngang qua nơi người đã từng học tập, bóng những chiếc blue trắng thấp thoáng trên những lan can, hối hả vội vã quanh những góc quẹo cầu thang . những mảnh hoa sứ rụng dưới chân em, tan vỡ, ướt sũng nước mưa. Em ngẩng đầu nhìn chăm chú ánh đèn phát ra từ cửa phòng thư viện to lớn, tự nhủ: “Ra thế! Nơi đây người đã từng dừng chân”.
Một chiếc ô che trên đầu em, tiếng lộp độp của những hạt mưa rơi đập vào tấm vải dù nghe nặng nề, chát chúa. Có người dúi vào tay em chiếc ô rồi chạy vội đi trong cơn mưa. Em không nhìn rõ mặt, nhưng mỉm cười vì sự ngây thơ ấy, vì sự quan tâm giữa những người chẳng mảy may có chút quen biết. tự nhiên thấy ấm lòng, chút gì đó lạ lẫm len lỏi vào tim.
Những hạt mưa phả vào mặt em mang theo hương vị nhạt nhòa, trong mông lung mờ mịt, dường như lại thấy, giữa sân bay tấp nập năm nào, hình bóng người lướt nhanh qua những barie đến cạnh em, trên chiếc áo khoác còn vương hơi lạnh rét mướt của mùa Đông Wasington.
1 thoáng người, 1 thoáng em, 1 thoáng đôi ta cười vụng về. Giá như, cứ mãi ngây ngô như thế, có được không, người nhỉ?
… Từ tiệm Coffee in the road bên kia đường vang lên giai điệu buồn bã, thê lương “ sory seem tobe the hardest word”, chậm rãi hòa trong tiếng mưa rót vào tai, day dứt ảo não:
What have I got to do to make you love me
What have I got to do to make you care
What do I do when lightning strikes me
And I wake to find that you're not there
What do I do to make you want me
What have I got to do to be heard
What do I say when it's all over
And sorry seems to be the hardest word…
Em đã từng muốn hỏi, xin lỗi, dường như là lời khó nói nhất, phải không? phải không?
Em nghe người ta nói Định mệnh như 1 chớp mắt nhẹ tựa lông hồng mà kết thúc của tình yêu chỉ là những gì câm nín nhất, phải thế không người nhỉ?
Gửi từ thính giả Phương An : email duongnguyenanphuong@
Theo: Blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment