Tôi rất hối hận khi gia đình mình không tìm được người con dâu như em và tôi không có phước cưới em làm vợ. Chẳng qua do tôi thiếu suy nghĩ, không lập trường, không biết quý trọng tình cảm của em dành cho mình.
Ảnh minh họa |
Lúc quen nhau tôi nói 4 năm sau mình cưới em nhé, lúc đó anh đã đi làm ổn định. Chúng mình lo sự nghiệp trước rồi mới đến hôn nhân, như vậy ổn định hơn. Một suy nghĩ sai lầm mà đến giờ 32 tuổi rồi tôi vẫn còn nuối tiếc, sự nuối tiếc đó vẫn dai dẳng không thôi cho đến tận giờ.
Tôi và em quen rồi yêu nhau, em nhỏ hơn tôi 4 tuổi, lúc đó tôi khoảng tuổi 23, lứa tuổi mà sự nhìn nhận về tình yêu và cuộc sống vẫn còn non trẻ, vô tư. Em rất yêu tôi và tôi cũng vậy, em là một người con gái tốt, vui vẻ, đẹp người đẹp nết lại thêm có giọng ca hay, đặc biệt là ca cải lương của miền Tây quê tôi. Em mà hát vài câu vọng cổ thì tôi bảo đảm không có người đối diện nào yêu thích ca cổ mà không chăm chú lắng nghe.
Tôi nhớ rất rõ dường như mỗi một lời ca của em như là một lời tâm sự. Tiếng ca em ngân lên như chứa đựng nỗi niềm trong từng âm điệu nghe buồn buồn không tả xiết. Thời gian chúng tôi quen nhau được khoảng 3 năm, rồi vào một ngày không may mắn đó, sau khi đi chơi về em gặp tai nạn trên đường, phải vào bệnh viện nằm hơn một tháng.
Nhờ ông trời còn thương xót, em không nguy hiểm đến tính mạng nhưng ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài, suy nghĩ của em. Em không còn hoạt bát, vui tươi như ngày trước. Thời gian đó tôi đến thăm em, sau đó em xuất viện về nhà, tôi mải lo việc kinh doanh nên vô tâm quá, suy nghĩ bồng bột, lại thêm tính ham vui và bon chen với những thú vui bên ngoài xã hội. Chúng tôi mỗi người một nơi, ít gặp mặt nhau vì chỗ làm của tôi và nhà ở cách nhau khá xa. Qua thêm một năm, 2 năm rồi 3 năm càng ngày chúng tôi càng ít gặp nhau.
Đến một hôm em nhắn tin nói đang đi thi hát ở nhà văn hóa tỉnh gần chỗ tôi làm. Chúng tôi hẹn gặp nhau trò chuyện, em nói sắp lấy chồng, có người rất thương và định cưới em liền trong tháng này. Tôi hỏi người đó có tốt không? Em trả lời người đó rất tốt, thương em nhiều. Tôi hỏi người đó có thương em bằng anh không? Em nói: "Em không biết nhưng quan trọng họ đã đến hỏi cưới em, ít nhất cũng không bắt em phải đợi chờ 4 năm, 5 năm, 6 năm. Em cũng muốn được làm vợ, làm mẹ, sống cùng một người con trai mà mình yêu thương đến hết cuộc đời nhưng chờ hoài không được".
Nói chuyện một hồi, cuối cùng tôi cũng mạnh dạn thốt lên: "Em, hãy cho anh thêm cơ hội, anh sẽ đến hỏi cưới em liền. Anh hứa không để em đợi chờ nữa, dù chỉ một năm hay thậm chí vài tháng". Em buông tay tôi ra và nói: "Không còn kịp nữa đâu anh, em đã đồng ý với người ta rồi, đám cưới cũng cận kề rồi. Em không muốn để mất uy tín người lớn và em cũng không thể chờ đợi anh thêm được nữa dù trong lòng còn rất yêu anh. Những ước mơ và hy vọng anh đã cho em, kết quả chỉ là chờ và đợi trong mỏi mòn, không hồi kết".
Tôi đau lắm, cảm thấy mình quá vô dụng, ngu xuẩn, không biết nói gì hơn khi vẫn yêu em. Tôi rất hối hận khi gia đình mình không tìm được người con dâu như em và tôi không có phước cưới em làm vợ. Chẳng qua do tôi thiếu suy nghĩ, không lập trường, không biết quý trọng tình cảm của em dành cho mình. Thật sự tôi không biết nắm bắt, không trân trọng tình cảm em dành cho để giờ phải hối tiếc, cô đơn khi mỗi lần nhìn hình ảnh hạnh phúc của gia đình em trên Facebook.
Tôi cũng thầm hiểu ở nơi đó chắc em đang quan tâm tôi từng ngày nhưng không thể tâm sự với ai. Tất cả đã muộn màng, nói ra chỉ để em hiểu cho lòng tôi, từ đó đến giờ tôi đều yêu em và chưa bao giờ ngừng yêu. Tôi không muốn em phải buồn hay suy nghĩ thêm bất cứ gì về tôi nữa, để em khỏi ưu phiền mà tập trung toàn tâm toàn ý cho gia đình nhỏ.
Theo vnexpress
No comments:
Post a Comment