Monday, April 29, 2013

Bằng lăng tím, có một nỗi nhớ ta chưa kịp đặt tên!

Một mùa hoa tím vội sân trường để lũ học trò ngẩn ngơ, chờ đợi. 


Một mùa dấu nhớ, che thương vào cành hoa tím biếc, cho ai e ấp, cho ai ngại ngùng mối tình đầu tiên còn thơm cánh bằng lăng…
Bằng lăng tím, có một nỗi nhớ ta chưa kịp đặt tên!

Mùa hè chạm ngõ, lại sắp sửa có một thời áo trắng như thế đi qua…

Nắng đã bắt đầu muốn chạm vào đôi mắt có chút tiếc nuối những năm tháng cuối dù vẫn đang đứng ở ngay đây. Gió đã bắt đầu muốn hong khô những đôi môi chợt nấc lên cho ngày chia xa vào một mùa hè rực nắng.

Dưới bàn chân vẫn là hàng gạch lát thân quen, trước mặt vẫn là bảng đen và phấn trắng, xung quanh vẫn là tiếng nói cười ồn ào của đám bạn, đêm về vẫn là bài vở, là miệt mài bên ánh đèn quen… 

Nhưng những tờ lịch cuối cùng của tháng Tư đã sắp sửa được xé, tháng Năm về, xa mà gần lắm, lại một mùa chia tay…

Có một mùa bằng lăng như thế đi qua…

Một mùa hoa tím vội sân trường để lũ học trò ngẩn ngơ, chờ đợi. Một mùa dấu nhớ, che thương vào cành hoa tím biếc, cho ai e ấp, cho ai ngại ngùng mối tình đầu tiên còn thơm cánh bằng lăng…

Một mùa hoa tím ngọt những đoạn đường đón đưa, chờ nhau về râm ran tiếng hát…

Một mùa hoa biết đứng trên hành lang thầm khóc, tiếc thời gian vùn vụt chẳng biết đợi ai…

Có một mùa bằng lăng như thế đi qua…

Mùa những tối khuya thơm cốc café cùng mơ ước về ngày mai… Mùa í ới nhắn tin gọi nhau cùng thức…

Mùa ước hẹn về một chân trời mới…

Mùa rêu phong ám bụi, những năm tháng học trò chập chững đi qua…

Có một mùa bằng lăng như thế trôi đi…


Mùa chợt khóc cho những điều chưa dám nói…

Mùa chợt tiếc cho những thứ sắp qua đi chẳng thể nào khứ hồi mà trở lại…

Mùa chợt buồn khi mai này, mình liệu đang đứng ở đâu và có đứng cạnh nhau…

Mùa muốn thứ tha cho những lỗi lầm ngày xưa không muốn quên đi…

Mùa muốn ôm thật chặt những tấm áo trắng tinh, như ôm ghì lấy đoạn kí ức hôm nay một mai không ai được sống lại…

Mùa muốn hát vu vơ vài câu có nắng, có gió, có sân trường, có tuổi thơ, có bè bạn…

Mùa muốn lặng người, rằng mình đã sống những năm tháng học trò thật hay ho…


Có một thời áo trắng như thế đi qua…

Một thời biết cười hồn nhiên và yêu khờ dại. Một thời ngây ngô với những ước mơ to bằng vũ trụ… Một tuổi trẻ hết mình với những nhiệt huyết của thanh xuân…

Một thời không biết vất vả và bon chen, không tính toan và không lừa lọc… Một thời được sai và được quyền làm lại, một thời được xốc nổi và được bốc đồng…

Một thời lưu bút là thư tỏ tình và nụ cười của cô bạn lớp bên là những gì đẹp nhất…

Một thời yêu nhất, một thời đã xa…

Có một mùa bằng lăng như thế, sắp sửa đi qua…
Theo: Kenh14.vn

Những khoảnh khắc "kín đáo" bất ngờ của các hot girl "tai tiếng"

Các hot girl nổi tiếng với nhiều scandal ăn mặc phản cảm, thiếu vải này đôi lúc cũng có những khoảnh khắc kín đáo hiếm hoi nhưng lại đủ để ghi điểm và gây được nhiều thiện cảm trong lòng công chúng.


Nhắc đến Hồng Quế, Andrea, Elly Trần hay Angela Phương Trinh, có lẽ điều khiến dư luận nhớ đến nhiều hơn cả chính là những scandal ăn mặc thiếu vải, những shoot hình bikini tạo dáng khá phản cảm và thậm chí là chụp ảnh nude. Đều là những hot teen 9x có tài năng nhưng con đường mà các cô gái cá tính này chọn để đi lên trong sự nghiệp của mình có lẽ không được êm đềm cho lắm bởi họ cũng đã gặp nhiều sự chỉ trích nặng nề của dư luận.

Tuy nhiên, những cái tên lắm scandal này đôi khi cũng có khoảnh khắc vô cùng kín đáo, thậm chí là nhí nhảnh và đáng yêu rất hợp với độ tuổi. Trút bỏ đi những bộ quần áo gợi cảm, thiếu vải, sexy, thay vào đó bằng trang phục đơn giản, kín đáo, vẻ đẹp của họ được nhìn nhận bằng một khía cạnh khác thiện cảm và ghi điểm nhiều hơn trong mắt nhiều người.
Những khoảnh khắc "kín đáo" bất ngờ của các hot girl "tai tiếng"

Hồng Quế là một cái tên khá nổi trong giới người mẫu Việt Nam. Sinh năm 1994, sở hữu chiều cao lý tưởng 1m79 và gương mặt ưa nhìn, hoạt động người mẫu từ năm 15 tuổi... Hồng Quế hội tụ đủ những tố chất để trở thành một siêu mẫu nổi tiếng, theo gót các đàn chị vedette.

Thế nhưng, cô nàng này lại PinkQ lại đang "nổi tiếng" với chiều hướng xấu "ngập" trong những scandal mà một trong số đó là scandal ăn mặc phản cảm.


Tuy nhiên, cũng có lúc cô nàng này lại rất "ngoan" khi ăn mặc xì tin, kín đáo và phù hợp với độ tuổi 19 của mình.


Rõ ràng với sự xuất hiện này, Hồng Quế trở nên đáng yêu hơn trong mắt mọi người.

Andrea - cô người mẫu tuổi teen gốc Tây Ban Nha này từng khiến cư dân mạng cực yêu mến bởi sự tươi mới, trẻ trung cùng với gương mặt lai xinh đẹp ở thời điểm 2 năm về trước. Thế những chỉ một thời gian sau đó, Andrea liên tiếp vướng phải scandal mà nhiều nhất trong số đó là scandal ăn mặc thiếu vải, sexy, lộ hậu trưởng chụp ảnh nude...



Khi cái tên Andrea gắn liền quá nhiều với hai từ gây sốc, những bức ảnh trong trang phục tà dáo dài như thế này mới thực sự là... "hàng hiếm".

Ít khi thấy Andrea ăn mặc kín đáo và đằm thắm như thế này.

Dù cho những bức ảnh sexy sẽ khiến tên tuổi Andrea hot hơn, nổi tiếng hơn nhưng có lẽ mọi người vẫn thích ngắm hình ảnh cô mẫu teen ăn mặc kín đáo và hợp với lứa tuổi hơn.
Sẽ là thiếu sót nếu không nhắc đến hot girl Andela Phương Trinh. Xuất phát điểm là một diễn viên nhí thực lực và đầy tiềm năng, thế nhưng càng lớn, Angela lại khiến nhiều người hâm mộ của cô thất vọng khi liên tiếp gây ra scandal, từ phát ngôn gây sốc đến ăn mặc sexy, phản cảm, không phù hợp với lứa tuổi... Cô còn được đặt biệt danh là thảm họa Showbiz với lối ăn mặc phản cảm trên sân khấu.

Nhưng khi trút bỏ những bộ quần áo gợi cảm, thiếu vải, sexy, thay vào đó bằng trang phục đơn giản, kín đáo hơn, Angela Phương Trinh cũng rất xinh đẹp, nổi bật và gây được thiện cảm.



Được mệnh danh là biểu tượng của vẻ sexy trong giới hot girl Việt, ngay từ những ngày đầu xuất hiện, Elly Trần đã để lại ấn tượng khó phai bởi vòng 1 “khủng”. Việc Elly nóng bỏng trong các bộ hình xiêm y, bikini có lẽ đã không còn gì là lạ lẫm đối với công chúng.

Những khoảnh khắc ăn mặc kín đáo hiếm có của cô nàng hot girl Elly Trần. Với vóc dáng chuẩn, làn da trắng, nụ cười tươi, Elly đôi lúc khiến mọi người quên mất cô là biểu tượng sexy của giới hot girl.


Theo: Kenh14.vn

Sự thật khoa học gây shock về giấc mơ

Giấc mơ của FA và người đang yêu có gì khác nhau? Dự báo tương lai qua những giấc mơ...


Giấc mơ là những trải nghiệm, ảo tưởng trong trí óc khi ngủ. Hiện tượng mơ không chỉ xảy ra với con người mà còn xảy ra với các loài động vật. Các sự việc trong giấc mơ thường nằm ngoài khả năng điều khiển của con người và đôi khi phi thực tế. 
Sự thật khoa học gây shock về giấc mơ

Tuy nhiên, một số người cho rằng, giấc mơ chính là điềm báo trong tương lai. Bên cạnh đó, những người nằm mơ có thể trải qua cảm xúc mãnh liệt khi đang mơ, điều này tạo cảm hứng cho các hoạt động nghệ thuật.

1. Giấc mơ khác nhau giữa người F.A và người đang yêu

Mơ ngủ không phải là một hiện tượng lạ lùng và hiếm gặp, nói cách khác, hầu hết chúng ta đều mơ, tuy nhiên số lượng những giấc mơ và thời lượng mơ của mỗi người là không giống nhau. Vậy thì điều gì quyết định việc chúng ta mơ nhiều hay ít? 


Dựa trên kết quả của một cuộc điều tra, những người không thường xuyên có một mối quan hệ chắc chắn về tình cảm mơ nhiều hơn người đang yêu và giấc mơ ấy cũng được "kể lại" một cách chi tiết hơn. 

Điều thú vị ở đây là so với những người đang yêu, giấc mơ của những người cô đơn dù không có nội dung "lành mạnh" bằng, nhưng thay vào đó, lại có tác động cảm xúc mạnh mẽ hơn nhiều. 

Các nhà khoa học cho rằng, vùng thùy thái dương chịu trách nhiệm xử lý các vấn đề tình cảm và những giấc mơ. Với người không phải bận tâm nhiều về tình cảm thì việc sở hữu những giấc mơ nhiều hơn cũng là điều dễ hiểu.

2. Chơi game tạo ra nhiều giấc mơ tỉnh

Mơ tỉnh (lucid dream) là khả năng chúng ta ý thức được bản thân mình trong mỗi giấc mơ. Một khi mơ tỉnh, bạn sẽ dễ dàng điều khiển được mọi thứ theo ý muốn cho dù đó là việc bay lượn trong không trung hay đi lên thiên đường…

Có khá nhiều cuốn sách được viết ra với mục đích hướng dẫn cách để trải nghiệm những giấc mơ kiểu này, từ việc đi ngủ khi mệt mỏi, ngủ vào những giờ cố định, hay cả việc dùng thuật thôi miên... Tuy nhiên, cách đơn giản nhất mà bạn không thể ngờ tới đó chính là chơi game. 

Một học giả cho rằng, môi trường game đặc biệt là các thể loại game nhập vai, sẽ khuyến khích trí tưởng tượng của bạn tạo ra những giấc mơ nơi bạn tự do làm theo ý thích. 

Hơn thế nữa, những người chơi game thường có ít ác mộng hơn những người bình thường. Khi họ gặp một mối đe dọa nào đó, thay vì bỏ chạy, họ sẽ đứng lại chiến đấu với nỗi sợ hãi, giấc mơ vì thế không còn là ác mộng nữa.

3. Động vật và khả năng ghi nhớ giấc mơ

Đối với những động vật bậc thấp hơn con người, bộ não của chúng xử lý ít thông tin và thông tin cũng lặp lại nhiều lần hơn. Thế nên việc mơ những giấc mơ na ná nhau và ghi nhớ chúng cũng dễ dàng hơn nhiều. 


Do vậy, các loài động vật có nhiều lợi thế hơn con người trong việc lưu giữ giấc mơ bởi sự đơn giản trong cách thức hoạt động vỏ não của chúng. 

Vì thế, đừng ngạc nhiên nếu bạn thấy một chú chó vừa mơ vừa giãy giụa nhé, bởi phần lớn những giấc mơ của chúng chỉ là chạy và chơi đùa mà thôi.

4. Những giấc mơ dự báo tương lai

Aberfan là một ngôi làng nhỏ nằm ở phía Nam xứ Wales, nước Anh. Năm 1966, trong một trận sạt lở đất đá, 139 học sinh và 5 giáo viên đã bị chôn vùi dưới lớp bùn đất chỉ sau 1 giờ.

Gia đình của một cô bé 10 tuổi là nạn nhân trong thảm kịch kinh hoàng trên cho biết: Trước khi thảm kịch xảy ra vài ngày, đứa con gái của họ liên tục miêu tả về một giấc mơ kỳ lạ, trong đó có hình ảnh ngôi trường bị chôn vùi dưới lớp bùn đen.


Như vậy, một người mơ những giấc mơ với nhiều hình ảnh, phần lớn nó không liên quan đến sự kiện diễn ra trong thực tế. Song cũng có những hình ảnh liên quan đến sự kiện sẽ diễn ra sau đó. Và khi thực tế diễn ra, người ta chợt nhớ lại về giấc mơ đã xảy ra và nhận ra rằng, mình đã mơ một giấc mơ dự báo trước tương lai. 

Theo thống kê của các nhà khoa học, khoảng 80% các giấc mơ là ác mộng gắn liền với tai nạn, bi kịch và thảm họa. Con người có quá nhiều những giấc mơ nên tỉ lệ trùng hợp giữa một sự kiện ngoài đời thực và trong mơ là khá lớn. 


Hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ không chỉ bị ảnh hưởng bởi sự việc diễn ra xung quanh, mà còn chịu chi phối của nỗi lo lắng. Tuy vậy, giấc mơ "thấy trước" tương lai vẫn còn là điều khiến các nhà khoa học băn khoăn.

5. Bạn mơ nhiều hơn mình tưởng

Trong mỗi đêm, bạn còn có thể gặp hàng tá giấc mơ. Lý do của việc chúng ta thường không nhớ tất cả các giấc mơ đó là vì phần lớn chúng đều nhàm chán và vô nghĩa. Não chỉ ghi nhớ các giấc mơ thật kì lạ và đặc biệt mà thôi.


Những giấc mơ được ghi nhớ lại phần lớn đều phi lý và gây cười nếu diễn ra ngoài đời thực, chính điều này làm bộ não chú ý và nhanh chóng ghi lại. Bạn sẽ quên ngay một giấc mơ chứa hình ảnh một tuyến phố với hàng trăm người đi bộ, nhưng nếu một người khỏa thân bước vào, bộ não sẽ chú ý tới hình ảnh gây shock đó.

6. Giấc mơ có thể bị thay đổi thông qua mùi

Chúng ta đều biết rằng, các nhân tố kích thích từ bên ngoài như ánh sáng hay mùi cũng như âm thanh của một chiếc đồng hồ báo thức có thể xâm nhập vào giấc mơ của bạn. Tuy nhiên, nhân tố thực sự ảnh hưởng đến chất lượng của giấc mơ, có khả năng biến giấc mơ trở thành một cơn ác mộng hoặc ngược lại chính là mùi hương.


Trong một thí nghiệm đặc biệt, nhà nghiên cứu yêu cầu người tham gia đi ngủ rồi bí mật bơm một chất hóa học có mùi giống trứng gà thối, hoa hồng… vào phòng. 

Những người tham gia sau đó được yêu cầu mô tả lại giấc mơ của họ, phần lớn nhóm người bị bơm khí có mùi trứng gà thối thuật lại rằng: trong giấc mơ, khứu giác của họ bị kích thích bởi một mùi khó chịu, dù giấc mơ chẳng liên quan gì đến mùi. 

7. Mơ ác mộng có thể thay đổi tâm trạng

Lo lắng, buồn bã hay kích thích thần kinh đều có thể là nguyên nhân gây ra ác mộng. Một nghiên cứu khoa học đã được tiến hành trên 147 đối tượng nhằm điều tra số lần gặp ác mộng vào mỗi buổi sáng trong vòng 2 tuần liên tục. Người tham gia sau đó được yêu cầu thực hiện 2 bài test về trạng thái tâm lý.


Kết quả của cuộc điều tra cho thấy, có một mối liên hệ khá chặt chẽ giữa số lượng ác mộng và trạng thái cảm xúc trong ngày. Số lượng ác mộng càng nhiều, bài test cảm xúc càng có kết quả tồi tệ.

Dù biết điều này hoàn toàn có thể xảy ra nhưng cảm giác về việc những cơn ác mộng có thể vượt qua ranh giới của giấc ngủ làm ảnh hưởng đến tâm trạng vẫn làm chúng ta thấy ghê rợn.
Theo: Kenh14.vn

Dạo phố ngày nghỉ lễ với những chiếc váy "siêu" ngọt ngào

Hãy cùng Chi Pu "mix&match" các set đồ thật nổi bật cho những chiếc váy dạo phố ngày nghỉ lễ nhé!


Bạn đang tận hưởng những ngày nghỉ lễ cực kì thoải mái. Không phải mặc đồng phục, không phải sơmi quần jeans đóng bộ khi đi học thêm... 

Đây chính là lúc để bạn "lôi" những chiếc váy ngắn cực trendy và cuốn hút ra để tung tăng diện đi dạo phố. Và tất nhiên, ngoài váy suông ngắn ngọt ngào, thì mini skirts nữ tính cùng crop-top cũng sẽ là lựa chọn số 1 cho những cô bạn cá tính. 

Nào, hãy cùng Chi Pu "mix&match" các set đồ thật nổi bật cho những chiếc váy dạo phố ngày nghỉ lễ nhé!
Dạo phố ngày nghỉ lễ với những chiếc váy "siêu" ngọt ngào











Concept & Photo: Manh Bi
Stylist: Ly Lii
Make up:Hoang Mau
Model: Chi Pu
Clothing & Accessories: Loretta boutique - 23 Núi Trúc, HN
À Mon avis - Số 18b Chả Cá, HN
Theo: Kenh14.vn

Truyện 486:Cuốn sổ nợ của mẹ kế

Cô không có ấn tượng gì về mẹ ruột của mình, lúc mẹ cô bỏ nhà ra đi cô còn quá nhỏ,hai tuổi là cái tuổi không có ký ức đối với một đứa bé. 

Truyện 486:Cuốn sổ nợ của mẹ kế

Sống với cha cho đến năm tuổi, thì cô có mẹ kế. Không giống những gia đình khác là cha con cô sống ở nhà mẹ kế, xài tiền của mẹ kế.

Nếu Các Bạn Nghe Không Được Xin Vào: Đây
BTV: Thanh Thỏa. MC: Thanh Loan
Radio.vnmedia.vn

Sợ khi sống cùng chồng 'biến thái'

Không ai biết, những tháng ngày bình yên của chị đã kết thúc ngay sau đêm tân hôn. 


Người chồng chuẩn mực như thế lại là một kẻ bệnh hoạn trong tình dục. Đêm tân hôn, chồng ép chị làm đủ những hành vi kỳ quặc mà chưa bao giờ một cô gái như chị có thể tưởng tượng ra.
Sợ khi sống cùng chồng 'biến thái'

Chồng là chủ một doanh nghiệp nhỏ, đàng hoàng, chững chạc, lại hiền lành và chiều vợ. Ai cũng bảo số chị Trâm sướng như tiên. Nhưng không ai biết, những tháng ngày bình yên của chị đã kết thúc ngay sau đêm tân hôn. Người chồng chuẩn mực như thế lại là một kẻ bệnh hoạn trong tình dục. Đêm tân hôn, chồng ép chị làm đủ những hành vi kỳ quặc mà chưa bao giờ một cô gái như chị có thể tưởng tượng ra.

Chuyện kéo dài ngày này qua tháng nọ, càng lúc càng "quái đản" hơn. Việc đi ngủ mỗi buổi tối trở thành nỗi kinh sợ, ám ảnh của chị. Là một phụ nữ truyền thống, kín đáo, chị không dám tâm sự với ai về chuyện chăn gối, cũng không dám hé răng vì sợ cha mẹ buồn phiền. Vả lại, chị tự an ủi rằng, chồng mình ngoài "chuyện ấy" không bình thường ra thì không có gì đáng phàn nàn, làm ra tiền, chiều vợ, đối xử chu đáo với cha mẹ vợ...

Nhưng dù có bào chữa bao nhiêu thì tình yêu cũng đã chết hoàn toàn sau bao ngày tháng bị giày vò. Thậm chí, chị luôn sống trong trạng thái nơm nớp lo âu, thần kinh căng thẳng. Đến lúc chịu hết xiết, chị kiên quyết đâm đơn ly dị và công khai giải thích tất cả, những người thân xung quanh mới vỡ lẽ. Cha mẹ chị khóc ngất vì thương con gái.

Chị Mai cũng gặp phải chuyện buồn không kém. Một lần, chồng đi công tác, chị mày mò dọn dẹp khu vực bàn làm việc của chồng thì phát hiện ra một ngăn bí mật đằng sau bàn, bị khóa kín. Lo lắng chồng mình giấu "quỹ riêng" cho một mối quan hệ ngoài luồng, hoặc giấu những bí mật không hay nào đó, chị quyết định thuê thợ khóa về làm một chìa sơ cua mở thử.

Kết quả thật đáng sợ. Trong ngăn tủ bí mật không có tiền, cũng không có thư từ giấy tờ gì, chỉ chứa toàn... đồ lót phụ nữ mà tất cả đều là đồ cũ, đã qua sử dụng. Không biết nguồn từ đâu mà chồng chị lại "tha" những thứ ấy về nhà. Chị sợ hãi đến mức buồn nôn và sau đó, một thời gian dài, chị sống trong tâm trạng đổ vỡ, ghê tởm với chồng.

Còn chồng chị thì không hiểu thái độ của vợ là vì sao, lại quay qua nghi ngờ vợ ngoại tình. Từ đó gia đình lục đục, vợ chồng cứ xa nhau dần, dù chị đã quyết định im lặng, quên đi mà sống...

Một trường hợp khác, chị Nhung gọi điện đến tổng đài chuyên tư vấn về tình yêu, hôn nhân gia đình để xin ý kiến và "cầu cứu". Chị khóc nức nở khi kể rằng, mình vừa phát hiện ra một điều kinh khủng: Lâu nay chị em trong công ty chồng chị đang gặp một "vấn nạn": Bị một kẻ lạ thường xuyên nhắn tin quấy rối. Kẻ lạ mặt thường đổi số và gửi những tin nhắn với lời lẽ thô tục, khiêu khích, đặc biệt là vào lúc nửa đêm. Một thời gian dài khiến nhiều chị em rơi vào trạng thái tinh thần hoảng sợ, gia đình lục đục.

Một lần, khi chồng đi nhậu say về, chị đem quần áo chồng đi giặt thì phát hiện ra một chiếc sim lạ được gói kỹ trong lần lót của túi áo. Tò mò, chị lắp vào điện thoại và kinh hoàng phát hiện ra những tin nhắn được gửi đi từ máy chồng với nội dung của một kẻ quấy rối tình dục.

Dò trong máy điện thoại, chị phát hiện ra những số gửi đi chính là số điện thoại của các đồng nghiệp nữ trong cơ quan. Không quá khó khăn để chị hiểu rằng, chính chồng chị là kẻ "biến thái" đang bị cả cơ quan "truy lùng" và căm giận bấy lâu. Giờ đây, chị bày tỏ rằng, mình đang rất hoang mang, đau khổ.

Một thời gian chị muốn tránh mặt, thậm chí ngủ chung giường với chồng thấy ghê sợ, nhưng cũng không dám biểu lộ quá đáng vì sợ chồng "ra tay", dù trước giờ chồng chị vốn rất hiền lành. Câu hỏi đau đáu trong đầu chị Nhung là bây giờ chị phải làm gì, nên thẳng thắn hay coi như không biết và cố quên đi, nên lặng im tha thứ hay kết thúc cuộc hôn nhân của mình, dù đã có hai mặt con với nhau?

Phát hiện ra một "bộ mặt" khác ngoài con người bình thường của chồng, nhiều người vợ đã rơi vào tâm trạng đổ vỡ, thất vọng và đau khổ vô bờ. Mỗi người cho mình một cách giải quyết, có người sợ đối mặt với thực tại nên im lặng và cố cho qua mọi chuyện. Người thì rơi vào tâm trạng căng thẳng, khinh bỉ người đầu ấp tay gối với mình, người thì "bỏ trốn" khỏi cuộc hôn nhân của mình. Có nhiều chị đã chọn cách giải tỏa ức chế trong lòng bằng cách gọi đến các trung tâm tư vấn tâm lý, chia sẻ câu chuyện của mình trên các trang mạng xã hội.

Tuy nhiên, theo các chuyên gia tâm lý thì điều nên làm khi rơi vào các tình trạng trên là thẳng thắn nhìn vào sự thật. Cùng chồng trò chuyện để biết căn nguyên của sự "bệnh hoạn" là cách xử lý đúng đắn nhất của một người vợ yêu chồng và bao dung. Từ đó, tùy thuộc vào câu chuyện ấy, thái độ và chia sẻ của người chồng để có thể cùng nhau giải quyết, tức là các chị đã cho cuộc hôn nhân của mình một cơ hội để làm lại.

Thực ra, trong nhiều hoàn cảnh, nên coi những điều đáng sợ ấy là một căn bệnh về tâm lý, chỉ có người vợ mới là người duy nhất có thể ở bên chồng để cùng chữa bệnh và vượt qua sóng gió...
Theo PLVN

Quá khứ tủi hờn khi bị hai người đàn ông lạm dụng

Những lúc người lớn không có nhà, anh út thường hay rủ tôi vào trong buồng, chơi trò vợ chồng. Anh hay dụ tôi bằng kẹo cao su, dù chả thích thú gì cái trò ấy nhưng nhiều lúc vì thèm kẹo tôi vẫn theo anh vào nhà.


Viết những dòng này nước mắt tôi lại rơi, tưởng là lì lợm trước nỗi đau nhưng mỗi khi nghĩ về gia đình tôi lại không sao cầm lòng nổi. Tôi tự hỏi mình có phải là đứa con bất hiếu không khi mang lòng giận bố mẹ, bảo cầm điện thoại gọi về tâm sự với bố mẹ những lời thương yêu như trước kia tôi không sao làm nổi.

Quá khứ tủi hờn khi bị hai người đàn ông lạm dụng

Tôi sinh ra trong một gia đình công nhân bình thường, bố và mẹ đều là người được ăn học, có thể coi là những người có trình độ trong xã hội. Tuổi trẻ của mẹ trôi qua trong vất vả vì sau biến cố, cả gia đình danh giá của mẹ bỗng chốc đổ sụp tan tành, tài sản mất hết, ông ngoại mất, bà ngoại và các anh chị em còn lại của mẹ lần lượt bị bệnh, trở thành những người tàn tật nghèo khổ. Một mình mẹ lành lặn, lo làm lụng đỡ đần bà, nuôi mọi người, vậy nên mẹ muộn chồng, sống hiền lành và vô cùng cam chịu.

Bố là con nhà giàu, sau biến cố thời thế, tài sản bị tịch thu hết. Ông là người đa tài nên làm được rất nhiều việc, được trọng vọng. Khi chúng tôi còn nhỏ, lúc nào cũng được coi là con nhà giàu. Gia đình vốn được coi là hình mẫu lý tưởng để mọi người nhìn vào làm gương học tập. Bố về bản chất là người tốt, sống trung thực, khoáng đạt, rộng rãi, hay giúp đỡ mọi người. Có điều ông là người gia trưởng, mẹ lại là người cực kỳ hiền lành, nhẫn nhịn nên ông càng lấn át, muốn gì làm nấy không ai được trái ý.

Ông là người làm ra tiền, làm nhiều tiêu nhiều, mua sắm những đồ đạc xa xỉ, những đồ mà giá trị thời đó nếu không mua thì có thể để mua được cả một ngôi nhà vừa phải. Mẹ xót ruột chả dám nói gì, chỉ thở dài. Ông rất rộng rãi với bạn bè, giúp đỡ, đãi mọi người liên tục, trong khi mọi chi tiêu sinh hoạt trong gia đình mẹ phải lo, mấy đứa con lít nhít, quẩn chân quẩn tay, mẹ đâu có thời gian nhiều để chuyên tâm vào công việc. Vậy nên mẹ cũng chả bao giờ có tiền để tích lũy.

Ông là người gia trưởng, trong khi luôn vui vẻ hài hước với bạn bè, hàng xóm thì với vợ con lúc nào cũng chỉ có ánh mắt lạnh lùng, lời nói là mệnh lệnh, mọi người chỉ có vâng lời, không bao giờ được cãi. Chả bao giờ tôi thấy ông chuyện trò tâm tình, âu yếm gần gũi các con. Mọi cái sai của chúng tôi đều bị quát mắng nặng nề, bị phạt đòn, còn mọi sự cố gắng của chúng tôi không bao giờ có một lời động viên khích lệ.

Không khí gia đình lúc nào cũng nặng nề u ám, sợ hãi và cô độc. Điều này dần ảnh hưởng tới tâm lý của mấy anh em tôi. Anh trai từ một cậu bé thông minh, lém lỉnh, yêu thương em, càng ngày càng trở nên lầm lì, cục cằn, hung hãn. Mọi bức xúc dường như anh đổ hết lên đầu tôi và các em. Những trận đòn diễn ra như cơm bữa, lời mắng chửi mạt sát, rủa xả bằng những ngôn từ cay độc nhất có thể. Anh đánh tôi vì bất cứ lý do gì, kể cả vì tôi trông ngứa mắt hay vì tôi chỉ chậm làm theo yêu cầu của anh, mọi phản kháng của tôi sẽ phải lĩnh những trận đòn tàn nhẫn. Tôi khóc rất nhiều, cầu cứu mẹ, mẹ chỉ khuyên tôi chịu đựng, cầu cứu bố bị bố lôi cả tôi và anh ra đánh đòn vì tội làm loạn nhà cửa.

Em trai tôi từ cậu bé hiền như cục bột dần trở nên lì lợm và lập dị. Em thu mình vào một chỗ, hạn chế tiếp xúc với mọi người, trời nóng như thiêu đốt em cứ ở biệt trên tầng tum bé tí, nói thế nào cũng không xuống, không chịu ăn cơm cùng mọi người. Từ một đứa trẻ thông minh, lanh lợi em dần trở thành đứa học dốt đến nỗi nếu không chuyển trường sẽ không được lên lớp. Mọi người trong nhà sợ em bị tâm thần. Riêng tôi biết vì sao em lại như vậy.

Tôi vô cùng sợ không khí gia đình, lúc nào cũng thèm khát, ước ao được những lời nói dịu nhẹ, được sự quan tâm và yêu thương. Càng cố gắng làm mọi việc, cố gắng chiều chuộng mọi người, tôi lại càng thất vọng nhiều hơn. Dường như một lời nói thương yêu được thốt ra làm mọi người xấu hổ hay sao ấy nên cái tôi nhận được chỉ toàn là những lời phũ phàng.

7 tuổi, tôi biết làm nhiều việc, thông minh, tháo vát, học giỏi, được cử làm lớp trưởng. Cô giao tôi kèm cặp một bạn học yếu trong lớp, là cháu người bảo vệ trường. Sau buổi học, tôi về phòng bảo vệ để kèm học cho bạn mình. Bạn tôi chậm chạp, hơi thiểu năng nhưng tôi rất sung sướng vì thấy mình có ích và được công nhận.

Ông của bạn hay cho chúng tôi kẹo, tỏ ra yêu thương, tôi rất thích. Những lúc ông sai bạn tôi đi ra ngoài làm cái gì đó, ông hay kéo tôi vào phòng, làm một việc khiến tôi thấy sợ. Ông dặn tôi không được nói với ai, dọa nếu nói sẽ mách cô đuổi học. Tôi sợ và im lặng. Chuyện cứ tiếp diễn như thế nhiều lần. Tôi không hiểu ông ta làm cái gì, cũng không biết hỏi ai, rồi có một lần tôi thấy có bạn trong trường bắt gặp, sau đó bạn hay chỉ chỏ tôi với mọi người, tôi sợ không đến phòng bảo vệ nữa.

Mọi chuyện trôi qua và quên đi. Khi mẹ sinh em út, gửi em bên hàng xóm, dặn tôi sau giờ học phải sang bên đó chơi với em. Nhà hàng xóm khá đông con, các anh chị đều đã lớn. Từ nhỏ tôi được gửi ở đây nên chúng tôi khá thân nhau. Anh út năm đó 16 tuổi, tôi lên 9. Những lúc người lớn không có nhà, anh út thường hay rủ tôi vào trong buồng, chơi trò vợ chồng, hỏi tôi có thích không. Anh hay dụ tôi bằng kẹo cao su, dù chả thích thú gì cái trò của anh ấy nhưng nhiều lúc vì thèm kẹo tôi vẫn theo anh vào nhà. Mọi chuyện lại diễn ra. Tôi dần thấy sợ hãi và rồi không sang những lúc bố mẹ anh không ở nhà nữa.

Trong ký ức của mình tôi không nhớ có lần nào bố hỏi chuyện tôi ngoài những lần bố nạt nộ mắng mỏ ầm ĩ nhà cửa. Mẹ cũng không mấy khi hỏi, bà chỉ luôn răn dạy phải thế nọ phải thế kia, con gái phải biết hy sinh, nhẫn nhịn, dịu dàng, biết nữ công gia chánh. Bà nội cũng thế.

Bố bị bệnh, ốm nằm nhà, đồ đạc ông sắm trước kia phải bán hết để lấy tiền thang thuốc vì lúc này, nghề của mẹ cũng không còn ai cần đến nữa. Hai mẹ con lang thang nhiều ngày đi vay mượn để lấy tiền mở hàng bán, gặp ai cũng lắc đầu, họ bảo hiền như mẹ thì buôn bán gì, đưa tiền cho khác gì ném qua cửa sổ. Rồi cuối cùng cũng có người giúp.

Tôi vốn là một học trò giỏi, tuy không được chăm lo kèm cặp gì nhưng vẫn được chọn vào khối năng khiếu, rồi vào đội tuyển. Thấy gia đình tôi khó khăn, mấy người bên nội đã yêu cầu bố tôi cho tôi nghỉ học để đi làm ôsin cho chú. Tôi khóc cầu cứu mẹ. Mẹ bảo không đồng ý, vậy là tôi được ở nhà. Gọi là ở nhà nhưng ngay từ khi mẹ mở cửa hàng tôi đã một buổi đi học, 1 buổi đi làm phụ mẹ tôi. 

Tôi có thể thay thế mẹ làm nhiều việc, trông em, cơm nước, chợ búa, bán hàng, đi lấy hàng vào buổi tối. Tôi làm cả ngày, hiếm khi được đi chơi, lúc nào cũng bị chửi mắng là đồ ăn bám. Mẹ đề nghị tôi thôi học, bảo gia đình khó khăn quá, con hy sinh cho anh và các em. Tôi đồng ý, khi ấy mới học lớp 7. Tuy nhiên dự định này không được thực hiện vì kinh tế gia đình dần dần khá lên.

Lúc này tôi bắt đầu nhận thức được mọi việc, nhận thức được chuyện trong quá khứ đã xảy ra, tôi hiểu mình “bị” gì. Cố gắng gạt bỏ, cố gắng quên, nhưng nỗi ám ảnh trong tôi ngày càng lớn. Lời bà răn lúc nào cũng văng vẳng bên tai: “Làm thân con gái lấy chữ trinh làm đầu”, “Những đứa con gái thất tiết thì bị gọt đầu bôi vôi”. Tôi sợ, đau khổ, cay đắng, uất hận, không có ai để tâm sự. 

Nhiều lúc muốn dò ý tâm sự với mẹ bằng câu chuyện bâng quơ của ai đó, ngay lập tức mẹ có một loạt bài giảng giải với những câu chuyện rùng rợn và số phận bi thảm của những người phụ nữ trót bị làm hại. Tiếp đó là một loạt bài cảnh cáo của mẹ với tôi trước những nguy cơ và cuối cùng là việc cấm đoán tôi trong bất cứ một mối quan hệ nào đó mà mẹ cho là nguy hiểm.

Vậy là tôi im hẳn, ngày càng tuyệt vọng. Tôi dễ bị kích động, lúc nào cũng buồn bã, hay khóc, bắt đầu nghĩ đến cái chết. Tuy vậy tôi vẫn luôn cố gắng làm việc, coi việc giúp đỡ được mẹ là niềm vui, hạnh phúc khi kiếm thêm được cho mẹ những khoản tiền nho nhỏ và hạnh phúc khi mỗi tối muộn trở về với bọc hàng hóa rất khó khăn tôi mới mua được. Tôi cố gắng học nấu ăn, chế biến những món ăn ngon cho mọi người, ao ước được một lần bố khen hay cười với tôi. Bố bệnh ở nhà, ông càng khó tính hơn. Bữa cơm nào của tôi cũng chan nước mắt. Tôi sợ những bữa cơm gia đình, không biết từ khi nào tôi tìm mọi cách để không phải ăn cơm cùng mọi người nữa.

Tôi cứ hay tự hỏi, liệu có phải con của bố mẹ không, hay mẹ đã làm điều gì để mọi người đối xử với tôi như vậy. Tôi vẫn nhớ những lần ốm, dứt cơn sốt là tôi lại tủi thân khóc thầm vì dường như chả có ai buồn quan tâm tới tôi bị làm sao cả. Những trận đòn roi, lời chửi mắng, sỉ nhục của người anh trai vẫn ngày ngày trút lên tôi. Càng ngày tôi càng ước mình được chết. Ra sông nhiều lần, đứng nhìn dòng nước chảy xiết, nghĩ đến mẹ tôi lại tràn nước mắt quay về.

Tôi yêu khi mới 14 tuổi, vì một lý do rất đơn giản là anh không gọi tôi là con này con nọ, không gọi tôi là mày, anh gọi tôi bằng tên và xưng anh. Anh hay hỏi chuyện, nhìn tôi, cười, một việc trong nhà tôi không bao giờ được nhận. Tôi yêu anh chỉ mong có một người để tôn thờ, một chỗ để bám víu. Tôi không dám nghĩ đến việc cho anh biết tình cảm của mình, càng không dám mơ được anh đền đáp tình cảm.

Đời không đơn giản như thế, cái mong ước nhỏ nhoi của tôi nhanh chóng vụt tắt, anh bị đám thanh niên xấu đánh hội đồng phải nhập viện vì một lý do sau này tôi mới biết, đó là “ghen”. Vì sự an toàn của anh, bố đã đưa anh đi xa, tôi xa anh vĩnh viễn, trái đất như sụp dưới chân, tôi đau khổ lơ ngơ trong nhiều năm trời, bạn bè trong lớp gọi tôi là con điên. Cô giáo chủ nhiệm thương vì thấy tôi lúc nào cũng buồn, chỉ riêng bố mẹ không bao giờ biết. Tôi chỉ tỉnh lại sau một lần tai nạn suýt chết, thấy mình chết thật vô nghĩa, tôi thấy ánh mắt lo lắng của mẹ.

Tôi quyết định vực lại tinh thần để sống và vươn lên. Tôi học đại học, ra làm riêng, tự thân lập nghiệp. Bất hạnh tuổi ấu thơ làm ảnh hưởng nhiều đến chuyện tình cảm khiến tôi cũng phải trải qua nhiều trắc trở, bất hạnh, lúc nào cũng sợ bị người ta phán xét, sợ bị thương hại, sợ bị khinh rẻ. Nhiều người tốt, chân thành đến nhưng tôi quá thận trọng, tự khép mình, bỏ qua tình cảm của họ để đến khi tôi yêu thì lại nhầm phải những kẻ không ra sao. Nước mắt tràn trong nhiều đêm cô đơn, có những khoảnh khắc tưởng như tôi gục ngã rồi lại đứng lên, chấp nhận và bỏ qua. Tôi giữ niềm lạc quan với cuộc sống, rồi hạnh phúc cũng mỉm cười khi tôi gặp anh, chồng tôi bây giờ.

Những năm hạnh phúc bên nhau đã gần như xóa hẳn đi trong tôi những ký ức buồn đau ngày cũ. Tôi không còn ghét, không còn hận, không còn nhớ những kỷ niệm buồn về gia đình. Tôi yêu anh, yêu gia đình nhỏ của mình, yêu những bé con xinh đẹp. Dù chưa có nhiều tiền để gửi về phụng dưỡng bố mẹ nhưng suốt những năm qua, chúng tôi thường xuyên dành trọn những ngày nghỉ đưa các con về chơi với ông bà. Chồng tôi rất gần gũi với bố mẹ, thường mua những món đồ bố yêu thích về tặng khi có dịp.

Có những lúc tôi tưởng mình là người hạnh phúc nhất, vậy mà tất cả chỉ như một giấc mơ. Anh bị bệnh, ngồi một chỗ. Sau mấy tháng điều trị chưa kết quả, bé con xinh đẹp của tôi phát hiện bị ung thư, trời đất tối sầm dưới chân tôi. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm tôi ân hận vì ngày xưa sao không dám chết, tôi sống vì thương mẹ để giờ đây lại gieo hậu họa cho con. Phải chăng vì tôi là kẻ nợ đời nên tất cả xung quanh cứ phải bi kịch đến vậy.

Nước mắt có rơi tràn như sông như suối tôi cũng không thể chạy trốn sự thực nghiệt ngã này. Tôi đối diện với đau đớn để cứu con và chồng. Mẹ bảo có gì con báo mẹ, bố bảo cần gì gọi điện báo cho bố. Tôi vâng. Hơn 1 năm trời gần như chỉ có mình tôi vật lộn với số phận, bố mẹ chồng không giúp được gì vì ông bà già yếu, không chịu được nỗi đau; bố mẹ đẻ lên với tôi được vài ngày khi con tôi mổ.

Tôi bảo bố mẹ về vì không muốn ông bà quá lo lắng mà sinh bệnh. Sức người có hạn, một người bệnh đã khổ lắm rồi, đằng này hai người, toàn bệnh nan y, vừa đi làm kiếm tiền vừa chăm lo cho chồng con, với chi phí cực lớn. Ngoài chi phí sinh hoạt, thuốc men, tôi còn phải trả nợ lãi mà hai vợ chồng vay ngoài để mua đất, tính sau này để dành. Khi biến cố xảy ra, họ sợ nên cũng thu hồi luôn. Tôi phải dồn vốn liếng trả họ nên đồng tiền vốn làm ăn cứ cạn dần.

Bao nhiêu năm lập nghiệp nơi xứ người, từ hai bàn tay trắng, việc mua đất xây nhà vợ chồng tôi đều tự lập, sự hỗ trợ của bố mẹ không đáng kể gì. Rồi khi mở cửa kinh doanh, không ai giúp, chúng tôi phải bòn mót từng đồng, xoay sở từ những đồng tiền ít ỏi rồi cũng có chút vốn liếng. Thế thời thay đổi, kinh tế suy thoái, kéo theo cái nghề của chúng tôi rơi vào khủng hoảng nhưng 2 vợ chồng vẫn cần mẫn làm để bù lại. Dù rất muốn nhờ bố mẹ giúp đỡ, hỗ trợ rồi lại không muốn làm bố mẹ lo, tôi lại thôi.

Đến thời điểm này tôi khó thực sự, đất chưa có sổ nên không bán được, nhà bán thì ở đâu, bệnh của con nếu có biến cố phải bán nhà là cái chắc. Giờ bệnh cháu đang ổn định, tôi phải tranh thủ lúc này để làm, chuẩn bị chút tiền phòng khi hữu sự. Việc tôi có nhưng vốn thì không, tôi nghĩ đến bố mẹ, hy vọng ông bà sẽ giúp tôi vay tiền với lãi suất ngân hàng vì nhà bố mẹ tôi có sổ đỏ; vẫn là những lời từ chối phũ phàng. Tôi như bị dội gáo nước lạnh, vậy mà bố bảo cần gì gọi bố, bố bảo nếu để cứu tôi bố có thể cho cả thận của mình.

Tôi không hiểu ông nghĩ gì khi khuyên tôi đừng có làm ăn gì nữa. Tôi không làm, lẽ nào ngồi nhìn chồng con chết? Ông kêu quá mệt mỏi rồi. Tôi biết ông mệt mỏi vì phải báo hiếu cho ông bà nội đã già yếu. Bố mẹ già quan trọng, còn sinh mệnh của con tôi không quan trọng bằng?

Từ ngày đấy đến giờ, gần nửa năm trôi qua, ông không một lần gọi điện, không một lần rẽ qua thăm cháu và con rể đang bệnh. Tôi vẫn một mình như muôn đời vẫn thế, lầm lũi lo toan và cầu khẩn ông trời hãy thương xót chồng con mình. Tôi thấy cuộc đời mình thật đắng cay. Những ngày khổ đau một mình chăm chồng chăm con trong bệnh viện, người bên tôi không phải người thân trong gia đình mà lại là những người hàng xóm, con tôi sống ngày qua ngày trong sự chăm sóc của họ chứ không phải của ông bà. Khi bố mẹ quay lưng từ chối, người giúp tôi tiền bạc để làm ăn lại cũng là họ. Tôi thấy nợ và mang ơn họ quá nhiều.

Giờ trong lòng tôi thấy buồn bố mẹ vô cùng. Tôi không muốn gọi điện cho ông bà, mọi thông tin khả quan về bệnh tình của chồng con tôi cũng không còn muốn chia sẻ. Cứ nghĩ đến bố mẹ tôi lại khóc, những ký ức tuổi thơ đau đớn lại trở về trong tâm trí, ý nghĩ bố mẹ không thương yêu đã xóa bỏ trong tôi bao năm nay tự dưng quay lại. Tôi không biết những suy nghĩ của mình có đúng không?

Tôi biết bố mẹ già rồi nhưng cũng biết bố mẹ vẫn còn tinh lắm. Trách bố mẹ làm tôi thấy lòng mình đau như cắt, nhưng để yêu thương hướng về thì tôi thấy mình không thể. Những đêm như đêm này đây nước mắt tôi cứ tràn ra không ngừng, muốn tìm câu trả lời cho câu hỏi về tình cảm của bố mẹ dành cho mình. Ít nhất tôi cũng muốn mình có một điểm tựa.

Theo: Vnexpress.vn - Hoài

Sống cùng chồng nhưng muốn có con với người khác

Từ lâu tôi và chồng không có bất kỳ quan hệ hữu hình nào mặc dù ở cùng nhà. 


Tôi thèm khát có đứa con của riêng mình, mong muốn đưa bé giống con trai tôi nhưng lại không muốn nó dính đến chồng. Tôi không thể có con với người không còn tình yêu và tôn trọng.
Sống cùng chồng nhưng muốn có con với người khác

Tôi tên Khánh Linh, năm nay 38 tuổi, thành đạt trong sự nghiệp; độc lập về tài chính, về suy nghĩ và mối quan hệ với chồng. Chúng tôi có cuộc hôn nhân "đồng sàng dị mộng" kéo dài 8 năm qua. Tôi và anh khác biệt hoàn toàn về suy nghĩ, quan điểm, sinh lý, nguyên nhân do sự chênh lệch về trình độ và tính chất công việc.

Chúng tôi có con trai 8 tuổi, tôi yêu quý và nuôi dạy bé rất kỹ. Cuộc sống tôi mấy năm qua là công việc và niềm vui bên con. Anh có nhiều mối quan hệ bên ngoài, tôi có chứng cứ, cũng nhiều lần mong muốn ly hôn nhưng anh không chấp nhận và tôi vì thương con. Có lẽ anh muốn giam cầm chứ không hề yêu hay cần tôi. Cuộc hôn nhân thật địa ngục, cuộc sống u ám.

Con trai xem tôi như niềm hạnh phúc, niềm tin, điểm tựa vững chắc. Cháu gần như không quan tâm sự tồn tại của ba. Tôi đang chăm chút con trai từng chút về tri thức, nhân cách. Con càng lớn, tôi càng già, trong tôi trỗi dậy nỗi lo lắng nếu mình có chuyện gì, con còn ai là người thân, rồi sự cô đơn, lẻ loi nữa, tôi không chịu nổi. Vả lại tôi cũng muốn mình có thêm 1-2 con nữa để gia đình đông vui, sau này tuổi già bớt hiu quạnh...

Từ lâu tôi và chồng không có bất kỳ quan hệ hữu hình nào mặc dù ở cùng nhà. Tôi thèm khát có đứa con của riêng mình, mong muốn đưa bé giống con trai tôi nhưng lại không muốn nó dính đến chồng. Tôi không thể có con với người không còn tình yêu và tôn trọng. 

Đôi khi tôi ước có thể sử dụng tế bào của con trai để tạo ra em nó, hoặc thụ tinh nhân tạo, bằng cách gì đó mà tôi không biết được người cho tinh trùng và nguồn gốc đứa bé. Tôi không muốn có phiền phức về sau.

Tôi không quan tâm chồng sẽ xử tôi thế nào vì anh cũng không muốn có con. Điều tôi lo lắng nhất là hành động của mình có ảnh hưởng đến tương lai và suy nghĩ của con trai sau này không? Có lần tôi hỏi cháu "Nếu em bé của con sau này không phải con của ba mà là con của một thiên thần thì sao? Bé nói là con vui, muốn có em và mẹ". 

Không biết việc làm này có ảnh hưởng gì về tâm lý của đứa bé sau này? Tất nhiên, tôi đủ bản lĩnh và điều kiện để chăm lo, dạy dỗ cho các con tốt. Xin quý độc giả góp ý kiến.

Theo: Vnexpress.vn - Linh