Rồi ngày mai khi gió cuốn những buồn đau đi thật xa,nắng lại về bên em, mặc dù không còn lung linh như trước nhưng những tia nắng yếu ớt cũng đủ xua tan màn đêm giá lạnh.
Cảm ơn anh! Con người của tự do, cảm ơn anh cho em hiểu tất cả, cảm ơn những gì anh mang dến cho em... Cảm ơn anh con người của quá khứ.
Em, cô bé bướng bỉnh, tinh nghịch. Em không thực sự nổi bật, nhưng nụ cười của em cũng đủ làm nhiều kẻ si tình mơ mộng. Em sôi nổi, năng động, thích sự xô bồ của phố lúc màn đêm buông xuống. Em thích những lúc ngồi tám cùng mấy đứa bạn, thích được nũng nịunhư một đứa trẻ con,thích được mọi người quan tâm.
Quanh em có bao người dành cho em sự quan tâm đặc biệt nhưng chưa có một ai làm trái tim em rung động. Em vô tình với tình cảm của họ hay nói đúng ra là em đặt mình vào vị trí cao trong lòng họ…..
Anh, chàng trai của sự tự do.Anh là hình mẫu lý tưởng của bao cô gái với một khuôn mặt ưa nhìn,một chiều cao lý tưởng và ngoại hình tương đối. Vẻ bề ngoài của anh làm bao chàng trai khác phải ước ao. Anh luôn làm người khác tin tưởng vào mình, luôn làm cho người khác cảm giác thoải mái khi bên anh. Nhưng tính tình của anh lại quá buông thả,thích tự do.
Anh trẻ con, suy nghĩ chưa chín chắn, anh hơn em bốn tuổi nhưng suy nghĩ mọi chuyện còn quá đơn giản,anh thích tìm hiểu mọi thứ lạ lẫm, mới mẻ... và đối với anh mọi thứ cũng chỉ tồn tại được một thời gian.
Ngày anh đến, bầu trời trong vắt. Cuộc sống của em như những tia nắng muôn màu. Anh đến bên em như một sự tình cờ...Bên anh, thế giới của em đầy nắng ấm và tràn ngập trong tiếng cười,mọi thứ xung quanh em trải dài một màu hồng vô tận.Chính em cũng không hiểu vì sao lại rung động trước tình cảm của anh, hay đó là duyên số mà mọi người vẫn thường nói…Em dang tay đón nhận cái duyên số mà ông trời sắp đặt cho mình với một nụ cười hạnh phúc.
Cảm giác lần đầu tiên rung động của 1 cô bé 18 tuổi, em hồn nhiên vô tư đón nhận tình yêu của anh như món quà của cuộc sống.Em dành cho anh hết tất cả niềm tin và sự thơ ngây, tình yêu của em trao anh như quả cầu pha lê trong suốt.Yêu anh, em yêu thêm cuộc sống xung quanh mình,em thường ngân nga mấy bài hát và tủm tỉm cười một mình khi lục lại mấy tin nhắn của anh.
Anh gọi em là ngốc, hay giận. Anh chê em không xinh bằng ai, nhưng anh yêu cái tính mộc mạc bướng bỉnh của em, anh yêu sự vô tư hồn nhiên của em.Ở bên em trái tim anh không còn lạnh giá. Tình yêu của anh là những tin nhắn yêu thương mỗi buổi sáng, là những cuộc gọi thâu đêm, là những khúc tình ca và đôi khi cả những sự im lặng đáng sợ... nhưng tất cả đều khiến cho em cảm thấy ấm áp khi bên anh.
Từng ngày em thay đổi bản thân mình vốn là “tiểu thư” được ba mẹ chiều chuộng, với em công việc mà đáng lẽ người con gái phải làm lại trở nên lạ lẫm. Từ lúc yêu anh, em học nấu ăn, học đan len, học nữ công gia chánh và học cách yêu thương chân thành. Anh là nguồn động lực vô giá để em hoàn thành được mọi công việc.
Nhưng anh đa tình, tình yêu của em không làm thay đổi được con ngời của anh,anh thích trêu chọc mọi người và nhiều lúc anh lại quá vô tâm với tình cảm của em. Rồi em nhận ra trong anh vẫn còn tồn tại nhiều yêu thương không mang tên em, tình yêu phai nhạt dần...
Rồi một ngày, bầu trời không còn xanh như hôm nào, anh vội vã ra đi, kéo theo mây đen về giăng kín lối.
Hụt hẫng…
Vỡ tan…
Yêu thương trong em vỡ òa, chỉ biết giấu đi những giọt nước mắt khi anh vui bên tình mới, niềm hạnh phúc xa vời quá. Em chỉ biết khóc một mình, khóc thật nhiều, em không đủ cam đảm để tin vào sự thật, giữ kín nỗi đau cho riêng mình. Em trở nên lạnh lùng đến khó hiểu, em chưa quen với cuộc sống thiếu anh. Tất cả mọi thứ quanh em như vô hình.
Bước chân em như lỡ nhịp, cuộc sống quanh em bất chợt trở nên tẻ nhạt. Từng ngày em chỉ biết trút bỏ những suy nghĩ vào cuốn nhật ký. Những lúc yếu lòng em chỉ cười nhạt, nụ cười gượng gạo không đủ để che giấu một con tim vỡ vụn. Em chỉ biết nhìn về quá khứ rồi khóc một mình trong đau khổ. Anh à! Bốn tháng yêu anh,thời gian tuy ngắn ngủi nhưng anh đã mang đến cho em rất nhiều điều:
Anh cho em biết thế nào là quan tâm
Anh cho em biết thế nào là yêu thương thực sự
Anh cho em biết thế nào là chia sẻ
Anh cho em biết thế nào là hi sinh cho người mình yêu
Và anh cũng cho em biết thế nào là sự đau khổ đến tột cùng……
Cảm ơn anh vì tất cả, cảm ơn anh cho em hiểu ra những điều mà cô bé khờ dại như em chưa từng hiểu.
Rồi ngày mai khi gió cuốn những buồn đau đi thật xa,nắng lại về bên em, mặc dù không còn lung linh như trước nhưng những tia nắng yếu ớt cũng đủ xua tan màn đêm giá lạnh. Em chín chắn hơn, học được cách chấp nhận mọi chuyện, biết chia sẻ cùng người khác… Hoàng hôn, em yêu cái tĩnh lặng của hoàng hôn, từ khi anh đi cái sôi nổi trong em cũng phai dần. Nụ cười của em lại vô tư hồn nhiên như trước. Thả hồn mình trôi theo làn gió để cuốn đi những phiền muộn của ngày hôm qua đến một nơi thật xa. Em yêu cuộc sống hiện tại.
Cảm ơn anh! Con người của tự do, cảm ơn anh cho em hiểu tất cả, cảm ơn những gì anh mang dến cho em...
Cảm ơn anh con người của quá khứ.
Theo: Blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment