Ba là vậy, tám năm rồi tết nào cũng lo nhất một bình lay ơn đỏ. Loài hoa mà mẹ thích. Ba quen sống bằng những hoài niệm cũ xưa, khi mà nhà còn đông đủ ba người.
Những kỷ niệm về mẹ của ba mang màu sắc rất riêng. Giống như tôi bảo chiếc áo dài mẹ mặc khi đi hát chào xuân cùng hội phụ nữ phường màu đỏ. Thì ba phải đính chính rằng đó là màu đỏ của mặt trời xuống núi lúc hoàng hôn.
Tôi gọi màu son mà khi còn trẻ mẹ hay dùng là màu hồng phấn. Nhưng ba cứ kiên quyết nói không phải, rồi lại thở dài vì đã không nhớ nổi chính xác màu son của mẹ. Để rồi vào một ngày nhiều gió nào đó, ba ngồi bên bậc cửa nhìn xa hút và cứ thắc thỏm hoài sao ngày xưa mẹ không dùng màu son đỏ.
Không biết đã bao nhiêu mùa tết, gia đình tôi thiếu đi bàn tay lo toan, vun vén của một người phụ nữ, kể từ khi mẹ qua đời trong một tai nạn giao thông. Người ngoài nhìn vào chắc cũng không khỏi thấy chông chênh nhưng ba thì bảo “Chỉ có hai cha con mình thì cũng vẫn là một gia đình”. Thế nên tết năm nào ba cũng cố gắng lo cho tôi một cái tết vẹn toàn. Dĩ nhiên đó là sự vẹn toàn theo kiểu của đàn ông đón tết. Năm nay, gần đến tết ba gọi điện xuống bảo:
- Khi nào con được nghỉ nhớ đến chợ hoa Tuy Hòa chọn một bó hoa lay ơn đỏ mang về con nhé! Nghe nói hoa ở đấy nhiều và đẹp lắm.
- Lay ơn vườn nhà mình năm nay không ra hoa sao ba?
Giọng cha bỗng chốc chùng xuống, nghe rất tội:
- Chắc là tại thời tiết nên không thấy khóm nào ra hoa cả.
Tôi bảo:
- Dạ. Chắc tại thời tiết lạnh, hoa ở đâu cũng thế chứ không riêng gì hoa trong vườn nhà mình đâu. Ba đừng buồn.
Ba cười. Cười chi mà buồn như gió lạnh khua…
Ba là vậy, tám năm rồi tết nào cũng lo nhất một bình lay ơn đỏ. Loài hoa mà mẹ thích. Ba quen sống bằng những hoài niệm cũ xưa, khi mà nhà còn đông đủ ba người. Những kỷ niệm về mẹ của ba mang màu sắc rất riêng. Giống như tôi bảo chiếc áo dài mẹ mặc khi đi hát chào xuân cùng hội phụ nữ phường màu đỏ. Thì ba phải đính chính rằng đó là màu đỏ của mặt trời xuống núi lúc hoàng hôn. Tôi gọi màu son mà khi còn trẻ mẹ hay dùng là màu hồng phấn. Nhưng ba cứ kiên quyết nói không phải, rồi lại thở dài vì đã không nhớ nổi chính xác màu son của mẹ. Để rồi vào một ngày nhiều gió nào đó, ba ngồi bên bậc cửa nhìn xa hút và cứ thắc thỏm hoài sao ngày xưa mẹ không dùng màu son đỏ. Tôi bảo:
- Màu đỏ xấu lắm ba ơi, chỉ dành cho mấy cô gái tuổi teen tinh nghịch thôi. Sao mà hợp với mẹ được.
Nhưng ba cứ khăng khăng:
- Thì khi đó mẹ con vẫn còn trẻ mà, dùng màu son đó đâu có sao vì nó rất hợp với màu bộ áo dài mà mẹ con hay mặc.
Tôi cười lắc lơ, nói ba yêu mẹ sao mà kỳ, chiều mẹ hoài mà không sợ mất mẹ sao? Nhất là ngày đó mẹ hay đi hát lắm, hết ở hội phụ nữ lại đến hội phường, hội tiểu thương. Ba cười xòa bảo “Tụi tao đâu nhăng nhít như tụi con nít bay mà lo dông dài. Yêu như tụi bay bây giờ mệt chết”.
Tết đến, việc khó khăn nhất đối với hai cha con tôi là việc gói bánh chưng. Dù đã có khuôn gói hẳn hoi nhưng sao chiếc bánh nào cũng méo, cũng không đẹp bằng những chiếc bánh từ bàn tay mẹ. Nhiều hôm ba ngồi gói đi gói lại, cố sao cho được đôi bánh đẹp thắp hương nhưng hình như bàn tay của cha con tôi chỉ quen làm việc nặng. Ba nhìn chiếc bánh méo xệch thở dài bảo:
- Chắc tại lúc còn sống mẹ con chiều ba quá, không cho ba động tay vào mấy việc này. Tết chỉ biết có bánh là ăn, có hoa là ngắm, có rượu xuân là uống cho vui nên bây giờ làm gì cũng chẳng ra hồn. Đến cái bánh đẹp để thắp hương cho mẹ con mà cũng không gói nổi.
Thế nhưng bảo đi mua ngoài chợ thì ba nhất quyết không. Ba bảo tết ngày xưa mẹ làm những gì thì bây giờ hai cha con cũng phải tập làm những thứ đó cho đầy đủ. Tết của mẹ không thể thiếu thịt đông, kẹo chè lam, vại dưa hành và vài ba món mứt. Mẹ chỉ chuẩn bị trong vài ngày là đã đâu vào đấy nhưng hai cha con có khi kệch rệch cả tuần vẫn chưa xong. Cứ mỗi lần nghe tôi khen những món ba làm ngon là thể nào ba cũng bảo:
- Món chè lam ba làm thường chưa được dẻo còn mấy món mứt thì màu sắc và mùi vị còn thua xa mẹ con lắm. Không hiểu mẹ con sao mà khéo léo, làm cái gì cũng ngon cũng đẹp.
Tôi nhìn ba lủi thủi một mình mà thương đến buốt lòng. Đã mấy lần tôi xin chuyển công tác về quê nhưng quy định trong quân đội nghiêm ngặt nên vẫn phải xa nhà biền biệt. Cố gắng lắm thì đôi ba tháng mới về thăm ba được một lần. Thương ba lúc trái gió trở trời không biết cậy nhờ ai nên tôi giục ba lấy vợ hoài mà ba không chịu. Lần nào ba cũng gắt:
- Ba từng này tuổi rồi còn vợ con gì. Bây giờ mà còn đi hỏi vợ người ta cười vào mặt ba ấy. Từ giờ con đừng nhắc đến chuyện này nữa nhé, ba giờ làm gì mà để người ta cười chê thì tội linh hồn mẹ con lắm.
- Mẹ con dù gì cũng đã mất gần chục năm rồi. Người sống thì vẫn phải chọn cách sống sao cho tốt nhất chứ ba. Thấy ba cô đơn thế này mẹ con chắc cũng buồn lắm đấy. Người ta bảo “con chăm cha không bằng bà chăm ông”, ba nghe con lấy vợ đi ba ạ.
Ba không nói gì chỉ thở dài, tiếng thở dài buồn hơn gió… Tôi biết là ba đang nhớ mẹ. Gần mười năm rồi nỗi nhớ chẳng nguôi ngoai, những mảng màu ký ức hình như vẫn còn tươi mới dù trên đầu ba tóc đã bạc nhiều. Tôi thường ngồi nhìn những áng mây bay ngang thị trấn, tưởng tượng có một áng mây nào đó là mẹ. Để rồi giật mình, biết đâu sẽ có một chiều xuân tôi chỉ còn một mình trong căn nhà nhỏ, mải miết tìm một áng mây mang dáng hình của ba. Ý nghĩ ấy khiến tôi thấy hoang mang…
(...)
Tác giả: Vũ Huyền
Được thể hiện qua giọng đọc: Jun & Mèo Mun
Theo: Blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment