Sunday, January 19, 2014

Nó vẫn tưởng rằng nó cứng cỏi

Yêu 24/7 - Nó vẫn tưởng rằng nó cứng cỏi và . Thế mà xa anh sao nó lại thiếu sức lực và mềm yếu thế này. Nó vẫn cố tỏ ra cứng cỏi, vẫn giấu những giọt nước mắt trước người khác, kể cả anh, nhưng chỉ nó mới hiểu rằng bên trong vỏ ốc ruột ốc lại rất mềm…

***

Cứ nghĩ đến việc phải mất anh là tâm trí nó rối bời, nó không biết phải làm sao, như thế nào để giữ người ấy bên cạnh mình. Nó cứ nghĩ mãi mà không hiểu được lý do tại sao anh quyết định rời xa nó. 

Phải chăng vì anh có người khác? 

Không phải!

Anh không còn yêu nó nữa?

Không đúng!

Nó đã làm gì đó để anh không hài lòng, anh giận nó?

Cũng không phải!

Biết bao nhiêu lý do nó đặt ra đều không đúng.

Nghĩ lại lúc anh nói với nó điều ấy, nước mắt nó lại tuôn ra, từng hạt...mặn chát.

Hai tuần trôi qua nó không liên lạc được với anh. Hay đúng hơn là anh không trả lời bất cứ một tin nhắn nào của nó, không nghe bất kỳ một cuộc điện thoại nào từ nó. Nó bàng hoàng khi nghĩ phải mất anh thật.
Một chút do dự, nó quyết định đặt ngay vé máy bay về Hà Nội, nó về để tìm lại tình yêu cho nó và…trong trường hợp xấu nhất thì nó cũng phải tìm được lý do vì sao anh bước ra khỏi cuộc đời nó.

“Ngày mai anh ra đón em ở sân bay nhé. 19h30 em tới Nội Bài”.

Nó gửi tin nhắn vì chắc rằng nếu gọi anh sẽ không nghe máy.

“Ngày mai anh bận, không đón em được, em nhờ Hiền nhé!”

“Thôi để em tự đón xe ôm vào Hà Nội vậy”.
Nhắn tin xong, mắt nó mờ đi, nó cảm nhận rõ vị mặn chát ở khóe môi và sống mũi đang cay xè. nước mắt đang trào ra như không có gì có thể ngăn nổi. Thấy một thứ gì đó chặn ngang họng nhưng không thể gỡ ra được. Khóc lặng. Nó nằm nuốt nước mắt vì sợ mọi người biết nó đang khóc. Cứ thế một đêm trôi qua thật ì ạch và chậm chạp.

12 giờ trưa, điện thoại reng lên. Nó đọc từng dòng chữ thân yêu và mỉm cười. 

“Em ra Hà Nội công tác hả?Em định ở đâu, ở mấy ngày thì vào lại Sài Gòn?

Nó biết thế nào anh cũng không thể để nó một mình đi xe ôm về được, không ngần ngại nó trả lời:

“Em ra tìm anh, chỉ ở lại 3 ngày thôi vì không xin nghỉ nhiều hơn được. Anh không cần phải lo lắng, cũng không cần đón em nữa”.

“Mấy giờ em tới, anh sẽ đón em”.

Thế là đúng như dự định của nó, nó biết anh sẽ không thể im lặng lâu hơn được nữa. Nó biết anh vẫn rất lo lắng cho nó, vẫn khóc mỗi đêm khi nó nhắn tin và nó biết anh đã gầy đi mấy kg từ ngày nói lời chia tay nó.

***

Vừa bước ra khỏi sân bay, nó giật mình khi nghe ai đó gọi

- Hòa! - Một giọng nói thân thương mà nó vẫn thường nghe.

Quay mặt nhìn anh, nó không nói được lời nào cả, lặng lẽ bước tới bên anh, ngước hai mắt đỏ hoe nhìn anh đầy trách móc. Anh không nói gì cả, không hỏi thăm, không giải thích, không mỉm cười mà chỉ im lặng quan sát nó thật kỹ. Nhưng sự im lặng ấy càng làm tim nó nhói đau vì sự đau khổ và mệt mỏi trên khuôn mặt anh. 

Dọc đường về Hà Nội, anh không nói một câu nào với nó cả. Nó bối rối vì không biết bắt đầu từ đâu, mọi chuyện muốn nói nó đều quên hết, không biết nên vui hay buồn, nên giận hờn trách móc hay bỏ qua mọi thứ. Trống rỗng. Nó cũng im lặng dọc đường về.

Anh chở nó tới khu Mỹ Đình, thuê nhà nghỉ cho nó và dẫn nó đi ăn tối. Tất cả đều trôi qua rất nặng nề. 

- Công việc của anh vẫn tốt chứ?

- Ừ! Vẫn tốt.

- Anh vẫn thường xuyên về thăm bố chứ.

- Không. Anh không muốn về.

- Cô bé ấy vẫn quan tâm tới anh chứ.

- Ừ. Cô ấy rất tốt và luôn chăm sóc anh trong mấy ngày anh bị ốm vừa rồi.

Lặng người đi. Nó thấy đau nhói ở ngực, hình như có người đang bóp trái tim nó. Nhưng lúc ấy trong đầu nó lóe lên những ý nghĩ kỳ quặc. Bất giác mó mỉm cười. Nó vui vì trong những ngày qua nó luôn sợ anh bỏ bê bản thân và không ai chăm sóc cho anh cả. Nó sợ chính anh mới là người suy sụp khi chia tay nó. Nhưng đã có cô bé đó, đã có người chăm sóc cho anh, nghĩ tới đó nó tự an ủi mình: 

- Vậy cũng tốt – Nó trả lời - Anh có tình cảm với cô bé đó chứ? 

- Ừ. Anh luôn xem cô bé đó như em gái. Em cứ về nghỉ ngơi đi. Sáng mai anh sẽ đến đón và đưa em qua nhà Hiền chơi. Anh sẽ nhờ Hiền chở em đi thăm Hà Nội.

Lắc lư cái đầu giống như một đứa trẻ, nó nhất định không đồng ý. 

- Em không muốn qua nhà Hiền. Em muốn đến nhà anh.

- Anh bận lắm!

Không có thêm ý kiến nào, nó ngoan ngoãn theo anh về. Trước khi ra đây nó tự bảo phải làm tất cả để giữ anh lại. Tự nhủ rằng đây là cơ hội cuối cùng để tìm lại tình yêu cho chính nó. Nhưng bên anh mọi dây thần kinh của nó như bị tê liệt. Nó không biết phải làm gì. Không biết phải nghĩ gì. Không có một phản ứng nào, tâm trí nó cứ rối bời, bồng bềnh không điểm tựa. 

Trời Hà Nội đang dần chuyển vào đông. Mọi thứ xung quanh cứ êm dịu như tâm trạng của nó khi ở bên anh ngày trước. Trời bất chợt buông lơi vài giọt lệ, một thứ cảm giác lạc lõng, lờ mờ lại ùa đến bên nó. Đứng trong phòng nhìn ra bên ngoài mọi thứ đối với nó thật xa lạ. Ở một góc tối nào đấy lại có những giọt nước mắt rơi. Nghĩ đến việc phải xa anh nó vẫn không cầm nổi nước mắt. Nhưng phải làm sao đây? Nếu như giữ được anh thì sao, nó sẽ vì anh mà ra Hà Nội hay là để anh vào Sài Gòn lập nghiệp với nó? Đoạn, nó nghĩ gia đình anh đã quá đủ phức tạp rồi. Gia đình nó cũng vậy. Nó không muốn bắt anh phải khổ vì nó cũng như không thể bắt anh vào Sài Gòn với nó được. Nó quen với Sài Gòn, quen với công việc và con người Sài Gòn, quen với những cơn mưa bất chợt, quen với cái se lạnh ngọt ngào mà những trận mưa tháng 9 đem lại. Còn anh, anh quen với Hà Nội, quen với cơn gió lạnh miên man, quen với cái nóng khát vọng mùa hè, quen với từng chiếc là mùa thu rơi khi trời nhẹ xao xuyến gió, và không quên tình yêu của anh và nó bắt đầu từ mùa đông lạnh ấy. 

Nó và anh, hai con người dường như sinh ra là để dành cho nhau. Mẹ anh mất sớm, bố đi thêm bước nữa, nên anh cô độc giữa biển người mênh mông này. Còn nó, gia đình nó không êm ấm, ở với mẹ, nó luôn thèm khát tình yêu của bố. Tưởng chừng không ai hiểu nó và anh hơn hai người hiểu nhau. Tưởng rằng không ai có thể chia sẻ với anh được nhiều như nó. Tưởng rằng tình yêu nó dành cho anh như thế là đủ. Tưởng rằng sẽ không bao giờ anh và nó xa nhau. Nhưng…

Mường tượng lại những gì anh nói với nó mà lòng nó đau không thốt lên lời. 

“Sau này mình cưới nhau anh sẽ không cho em làm gì hết. Về nhà anh sẽ làm tất cả và anh sẽ chăm sóc con. Anh sẽ bù đắp cho những ngày xa cách nhau”.

Nghĩ đến đấy thôi là nó bật khóc rồi. Ô hay nó khóc thật. Trước giờ nó vẫn không hiểu được tại sao nước mắt nó lại rơi, tại sao tim nó lại nhói đau không thốt lên lời. Nó vẫn tưởng rằng nó cứng cỏi và . Thế mà xa anh sao nó lại thiếu sức lực và mềm yếu thế này. Nó vẫn cố tỏ ra cứng cỏi, vẫn giấu những giọt nước mắt trước người khác, kể cả anh, nhưng chỉ nó mới hiểu rằng bên trong vỏ ốc ruột ốc lại rất mềm…

Một đêm không ngủ, với đủ suy tư bộn bề về anh, về nó, về cuộc sống, về tương lai và về người con gái ấy. Nó quyết định ra đi mà không cần anh giải thích gì cả. Có lẽ nó không chăm sóc được cho anh, nó không thể ích kỷ bắt anh vào Sài Gòn với nó. Còn nó cũng không thể về Hà Nội ngay lúc này, dù nhiều lần nó đã định bỏ tất cả để về với anh. Có lẽ người con gái ấy sẽ thay nó chăm sóc anh, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ yêu người ấy. Có lẽ và bao nhiêu điều có lẽ khác khiến nó quyết định ra đi. Thế là lòng nó đã quyết. 

Sáng sớm, anh đến đúng như đã hứa. Thấy anh là nó toe toét cười khiến anh cũng bối rối.

- Thấy em cười lòng anh nhẹ nhõm quá.

- Em luôn vui mà!

- Sáng mai em sẽ về nhà.

- Anh còn nhiều việc chưa làm, chắc không đi với em được.

- Vậy em sẽ về một mình.

- Anh sẽ đưa em ra bến xe.

- Không, em sẽ nhờ Hiền. 

Nó cương quyết không cho anh đưa ra bến xe. Nó nói như thế để anh đừng lo lắng, thực ra nó tự đi một mình chứ không nhờ ai cả. Bước chân đi ngay khi cơn gió mùa đông bắc đầu tiên tràn về. Lạnh và trống trải. 

Em về làm anh nhớ quá.

Mỉm cười xót xa nhưng nó quyết định im lặng và không trả lời tin nhắn của anh nữa….
Theo: Blogviet.com.vn
__________________________________________________ 
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui! 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment