Sunday, January 26, 2014

Tớ muốn níu giữ mùa đông! (Thì thầm 327)

Tớ muốn níu giữ mùa đông! (Thì thầm 327) - Cậu là chàng trai của mùa hạ, nhưng … 

Tớ quyết định sẽ níu giữ mùa đông mặc dù đôi bàn tay tớ đau tê tái trong cái giá lạnh của trời đông bởi vì có đau bao nhiêu, nó cũng không thể bằng cái “lạnh giá” từ tâm hồn một con người. Bất chợt tớ thấy thương lắm đôi bàn tay của mình. Đôi bàn tay đã mấy mùa đông trôi qua vẫn kiên trì hướng về phía người con trai nọ như một thói quen vô thức và chờ đợi người ấy đón nhận và nắm lấy thật chặt.
Dành cho cậu đấy, chàng trai của Tháng 5… 

Tuy chưa bao giờ nói nhớ cậu nhưng từng ngày… từng ngày qua… cậu luôn hiện diện trong tâm trí tớ. Tớ muốn nói rằng “TỚ THƯƠNG CẬU” nhiều lắm… nhưng chỉ ở đây thôi, trong những dòng tâm sự này thôi nhé!
Cậu biết không, tớ nghĩ mùa đông là một chuyên gia bậc thầy trong việc đánh thức cảm xúc của con người đấy.

Xuân về, ai cũng vui vẻ, tâm hồn như được thổi một luồng gió mới. Không có nhiều những nỗi buồn vu vơ, mà thay vào đó là những niềm vui khiến con người ta lâng lâng, thấy “ham” sống hơn bao giờ hết. 

Hạ sang mang theo cái không khí bận rộn trong tiết trời nóng đặc trưng của nó. Cái nóng làm con người ta mệt mỏi, nhưng vẫn cảm thấy cuộc sống thật ý nghĩa bởi một nguồn động lực tinh thần – tình yêu.

Thu đến, lòng người dịu lại cho những thư giãn, tâm hồn theo đuổi những cảm giác nhẹ nhàng trong cả niềm vui lẫn nỗi buồn.

Có lẽ, tất cả những thương nhớ, những vui buồn, cô đơn con người ta thường “trút” cả vào mùa đông và thậm chí là đổ lỗi yêu cho mùa đông: “Cái lạnh của mùa đông làm anh càng thêm nhớ hơi ấm đôi bàn tay em”. 

Mùa xuân làm cho tình yêu đôi lứa đẹp hơn; khiến cho nỗi buồn cũng phải chịu thua mà vơi đi trong lặng lẽ. Mùa hạ là mùa cho những sôi nổi trong tình yêu, tình bạn; để rồi tình yêu trở nên dịu dàng hơn, cũng mang nhiều suy tư hơn trong cái sắc vàng thường thấy mỗi độ thu về. Và đông đến, trong cái lạnh giá, dường như tình yêu làm cho con người nhận ra rằng mình cần nhau hơn, cần được chia sẻ với nhau nhiều hơn; nhưng cũng giúp con người hiểu rằng nên có một sự ra đi…

Đó chỉ là chút cảm nhận về bốn mùa từ góc nhìn của một cô gái chưa biết đến những cung bậc cảm xúc của tình yêu là tớ đây. Cũng như bây giờ đây, tớ cũng muốn “trách yêu” mùa đông rằng: “Chị à! Tại sao chị có thể lạnh giá mãi như thế được mà không thể san sẻ cho em chỉ một chút thôi? Em cũng muốn trái tim mình có thể bình lặng trước những “gợn sóng” cuộc đời như chị.”

Cậu quay trở về bên cạnh tớ vẫn như một người bạn bình thường sau 7 năm không có một sự liên lạc. Chàng trai của mùa hạ là cậu đấy, khi mùa thu đến, một cách nhẹ nhàng nhưng sâu sắc nhất đã bước vào những suy nghĩ thường nhật của tớ. Thế nhưng sức mạnh của ba mùa xuân qua không thể nuôi lớn được cảm xúc mà cậu dành cho tớ để rồi tớ bỏ qua những mùa hè phía trước và níu giữ những ngày đông mây trắng trời. Có như thế, tớ mới dần xóa được hình ảnh cậu trong cái mùa sôi nổi của tình yêu.

Cậu là chàng trai của mùa hạ, nhưng … tớ quyết định sẽ níu giữ mùa đông mặc dù đôi bàn tay tớ đau tê tái trong cái giá lạnh của trời đông bởi vì có đau bao nhiêu, nó cũng không thể bằng cái “lạnh giá” từ tâm hồn một con người. Bất chợt tớ thấy thương lắm đôi bàn tay của mình. Đôi bàn tay đã mấy mùa đông trôi qua vẫn kiên trì hướng về phía người con trai nọ như một thói quen vô thức và chờ đợi người ấy đón nhận và nắm lấy thật chặt.

Khi tớ nói sẽ chờ đợi cậu…

Cũng thật lạ! Chưa bao giờ trong những cuộc nói chuyện của hai đứa mình, tớ nhắc đến chuyện tình cảm, hay những gì liên quan đến cảm xúc nhớ nhung của tớ dành cho cậu. Đó chỉ đơn giản là những lời kể về cuộc sống của tớ, lời hỏi thăm về việc học tập của cậu, những câu chuyện cười để làm cậu vui. Trong mắt cậu và những người bạn của chúng mình, tớ vẫn bị xem là một đứa ngô ngố, thích những trò chơi thiếu nhi: chơi ô, đánh đáo…, thích “đấu khẩu” với các em nhỏ. Nhưng cũng không hiểu sao tớ lại có đủ dũng cảm để nói ra hai tiếng “chờ đợi” với cậu được nhỉ? 

Cậu đã nói chúng ta hãy cứ là những người bạn thôi. Và…tớ đã đồng ý. Tớ đã cố gắng rất nhiều để vượt qua những ngại ngùng vì lời nói có thể được xem là “vô duyên” của mình bởi mọi người vẫn nói, con gái phải đợi con trai nói lời yêu trước. Cậu có hiểu điều đó không?

Tớ vẫn luôn tự hỏi rằng, không biết con trai thích những người con gái như thế nào nhỉ. Nhưng rốt cuộc tớ vẫn chưa tìm được đâu là câu trả lời. Tớ chỉ biết mình phải cố gắng, phải sống tốt để xứng đáng với cậu – một người có thể nói rằng: ngược lại hoàn toàn với tớ. Ngoài nghị lực, lòng quyết tâm và tinh thần lạc quan ra, tớ là một cô gái dễ bị “nhấn chìm” giữa đám đông, làm sao cậu có thể chấp nhận làm một việc “mò kim đáy bể” như đi tìm kiếm một cô gái như tớ chứ. Còn cậu, ai cũng dành cho cậu lời khen “xuất sắc”, để rồi không cần phải mất công kiếm tìm, mọi người đều dễ dàng thấy được cậu.

Có lẽ, tớ và cậu đã được định sẵn là hai “thái cực” của nhau.

Tớ có thể vươn đến những “ngày nắng” … sau khi buông tay?

Tớ đã quyết định quên những lời nói, tiếng cười, những niềm vui, nỗi buồn trong những năm tháng qua của hai đứa mình. Trước đây, tớ muốn cậu yên tâm rằng ở quê nhà vẫn có một người con gái cho dù bao lâu đi nữa vẫn chờ đợi cậu, là động lực cho cậu trong cuộc sống bận rộn nơi xứ người nên đã nói ra lời đợi chờ. Nhưng chắc có lẽ, tớ đã suy nghĩ đơn giản rồi, bởi vì cậu không cần đúng không? Nên bây giờ, tớ đang dừng lại từng phút, từng giây trong từng chi tiết nhỏ nhất những yêu thương dành cho cậu.

Nhưng, làm sao có thể níu kéo được thời gian, vòng quay của vũ trụ. Nhà thơ Xuân Diệu đã muốn “tắt nắng” để bảo vệ, không để “màu” cuộc sống phai tàn; muốn “buộc gió” để nó không cuốn đi mùi hương của cỏ cây, hoa lá... Đó vẫn chỉ là một khát vọng sống cao đẹp xuất phát từ một tình yêu tha thiết đối với cuộc đời trần thế. Ông cũng đã viết và thừa nhận rằng: “Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn”. Đúng như vậy, thời gian đâu có thể ngừng, nên con người chỉ có thể tận dụng nó để sống tốt hơn từng ngày mà thôi. 

Chính vì thế, việc tớ muốn trốn tránh “mùa hè” là một điều không tưởng, sẽ không bao giờ thực hiện được cũng như tớ chẳng bao giờ có thể nói lời “tạm biệt” với những “ngày nắng” đang chờ đợi ở phía trước. Nên, hãy cứ xem “Chàng trai Tháng 5 à…Tớ… muốn níu giữ Mùa Đông” như một lời nhắn nhủ, lời “trách” nhẹ nhàng thôi nhé!

Tớ muốn níu giữ mùa đông! (Thì thầm 327) - Blogviet.com.vn
__________________________________________________ 
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui! 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment