Anh xuất hiện là một món quà vô cùng ý nghĩa với em, em đã nghĩ rằng chúng ta đến với nhau là số phận, nhưng số phận đó có kéo dài không anh, hay số phận chêu đùa em cho em được cảm giác hạnh phúc rồi sau đó lại lấy đi thứ hạnh phúc đó, em rất sợ, sợ một ngày anh sẽ rời em mà đi. Em luôn muốn được gần anh hơn để được yêu anh nhiều hơn…
Gửi người em yêu!
Anh à! Trước đây em luôn là cô gái bướng bỉnh, ngang ngược và khó tính, rất khó để chàng trai nào có thể chiếm được con tim bướng bỉnh của em, trong em luôn có sự nghi ngờ, em không tin cái gọi là tình yêu và cũng không tin những lời yêu đương mật ngọt của các chàng, vậy mà giờ đây con tim bướng bỉnh đó đã bị anh chinh phục, và em lại tin vào cái tình yêu mà em luôn nghi ngờ, và đặc biệt em tin vào anh – người em yêu.
Em không thể nào quên được lần đầu tiên em quen với anh, lần đầu tiên em với anh nói chuyện, đầu tiên chỉ là một vài câu giao tiếp trên facebook, rồi dần dần là những câu chuyện về công việc, gia đình và cuộc sống, và giờ là câu chuyện tình yêu của hai ta.
Đến tận giờ đây em vẫn chưa tin rằng mình đã yêu, em chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của em sẽ đến nhanh như vậy, bởi cái suy nghĩ tình yêu là một cái gì đó xa vời, tình yêu phải có sự theo đuổi lâu dài, nhưng không phải anh à! Tình yêu xuất phát từ trái tim của hai người, và em đã thấy được tình yêu là như thế nào?
Em vẫn luôn thắc mắc: Tại sao em lại yêu anh? Sao tình yêu của chúng ta đến nhanh như vậy, nhưng em không giải thích được đâu anh, em chỉ biết rằng em luôn nhớ anh, em muốn được bên anh, được anh cầm tay đi hết con đường này qua con đường khác, được anh quan tâm, yêu thương, trân trọng và em yêu anh.
Em luôn muốn mỗi ngày được nói chuyên thật nhiều cùng anh, cùng tâm sự và chia sẻ nhưng câu chuyện buồn vui thường ngày em vẫn gặp, anh nói em là anh hùng bàn phím. Đúng vậy, em chỉ biết nói qua những SMS, inbox trên facebook nhưng khi gặp anh em lại không thốt nên lời, anh hỏi gì em trả lời vậy, em không nói không cười làm anh bực mình. Anh à! Em muốn nói nhiều lắm mỗi khi gặp anh nhưng sao mỗi lần đó cổ họng em lại nghẹn lại, không cho em nói. Em muốn nói trực tiếp với anh “ EM YÊU ANH”.
Anh biết không? Từ ngày yêu anh em đã bắt đầu có cảm giác lo sợ, em sợ nhiều điều lắm anh à! Em với anh hai người như hai thế giới khác nhau, anh là chàng trai sinh ra trong gia đình tri thức sống chốn đô thành, còn em chỉ là cô sinh viên sinh ra trong một vùng quê, hoàn cảnh gia đình hai chúng ta khác nhau. Những suy nghĩ bất chợt luôn đến với em, em không có những giấc ngủ ngon cũng không có nụ cười thật sự như trước đây, em luôn đặt ra cho mình suy nghĩ: “Mình có xứng với anh không, mình có nên tiếp tục ở bên anh?” Liệu khi bố mẹ anh biết chuyện này họ có chấp nhận, họ có cho em yêu anh? Em sợ lắm, em đã không đủ tự tin để nói những lời yêu ngọt ngào với anh, không đủ tự tin để bước đến bên anh. Em sợ rằng khi em yêu anh nhiều quá rồi khi đó em không thể rời xa anh, không thể nhường anh lại cho người khác.
Em cũng không đủ tự tin để cùng anh đến gặp bố mẹ vậy nên anh hãy cho em thời gian, em cần có thời gian anh à, em muốn được bố mẹ chấp nhận nhưng hãy để đến khi em có công việc ổn định, em có thành công trong sự nghiệp khi đó em mới đủ tự tin đứng trước bố mẹ xin được yêu anh.
Liệu anh có chờ đợi được em đến khi đó không anh? Anh có đủ tự tin yêu em nữa không? Và cho dù anh không đủ tự tin bên em như vậy thì anh hãy luôn tin rằng có một người luôn đứng phía sau nhìn anh bước, mong anh được hạnh phúc. Nếu có người con gái khác mang hạnh phúc đến cho anh em chấp nhận để người con gái đó thay em yêu anh, làm anh hạnh phúc, và chắc người con gái đó mới là hạnh phúc của anh.
Người ta thường nói: “Khi yêu ai đó hãy yêu hết mình, yêu thật chân thành, hãy làm tất cả những gì để người đó được hạnh phúc, như vậy thì khi người đó có rời bỏ ta đi thì chúng ta cũng không còn nuối tiếc vì những gì chúng ta đã làm, còn nếu khi yêu chúng ta không yêu hết mình, không làm những gì ta muốn làm cho người đó thì đó mới là nuối tiếc thật sự” và em cũng không muốn nuối tiếc khi ở bên anh.
Em không có gì cho anh, em cũng không làm anh được tự hào về con người em nhưng em có một trái tim cho anh, có một tình yêu chân thành, dù tình yêu này không đủ lớn để làm anh mãi bên em nhưng nó cũng đủ để anh được ấm áp.
Anh xuất hiện là một món quà vô cùng ý nghĩa với em, em đã nghĩ rằng chúng ta đến với nhau là số phận, nhưng số phận đó có kéo dài không anh, hay số phận chêu đùa em cho em được cảm giác hạnh phúc rồi sau đó lại lấy đi thứ hạnh phúc đó, em rất sợ, sợ một ngày anh sẽ rời em mà đi. Em luôn muốn được gần anh hơn để được yêu anh nhiều hơn…
Hãy cho em được sưởi ấm anh trong mùa đông giá lạnh này, hãy cho em được cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh, hãy cho em được giữ hơi ấm đó để tự làm ấm mình trong những mùa đông sau này không có anh.
Em cũng không biết được định mệnh sẽ đưa tình yêu của anh và em đến đâu, em cũng không biết được số phận có trêu đùa em, có cướp anh đi khỏi em nhưng dù cuộc sống sau này có thay đổi anh hãy luôn tin rằng có một người con gái vẫn luôn yêu anh. Cảm ơn anh đã đến bên em, người em đã yêu…
Theo: Blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment