Friday, January 3, 2014

Khoảng cách vô hình

Mùa xuân, gió xuân, hàng cây xanh Hà Nội, phố xa đông đúc. Em nhắm mắt, và cảm nhận tất cả về anh. Có những mối tình qua. Anh vẫn trong em, êm đềm ở đó. 

Có những thứ vô hình ngăn cản người ta đến với nhau, vì nó vô hình nên chẳng cách nào xóa bỏ, hay bởi người ta chẳng đủ yêu thương để cố gắng…

***

Em nhớ anh, nhớ đến thấy mình trống rỗng bâng quơ và ngơ ngẩn, nhớ đến đăm đăm nhìn vào một điểm hợp nhất để hình dung xem em đang ở đâu, xa thế nào, vô vọng nhường nào. Để muốn bỏ rơi nỗi nhớ .

Anh ở Hà Nội, gió đang se, đông về ủ ấm ngón tay mềm và cánh môi ngoan. Em ở Sing, xa bằng hai lần đất nước mình, nắng ngập tràn chẳng nơi đâu tìm được gió, nên mới thèm hơi ấm. Xa, xa đến mức tay em buông, lòng em mỏi, xa để khi ai đó hỏi em về tình cảm này, em chỉ biết mỉm cười nói “impossible”.

Nhưng, nếu không xa, nếu rất gần, nếu có thể gặp, có thể thấy, thì liệu có thể yêu.

Có những người ta gặp rồi tự nhận là cái duyên, nên mới cố tình níu về, ôm ấp rồi đến một lúc cảm thấy nó lạnh ngắt trong tay mình. Chẳng qua cuối cùng cũng chỉ là ngộ nhận một thứ duyên không phận. 
Khoảng cách vô hình

Lâu nay, từ bao giờ nhỉ. Ba năm trước, hay có thể lâu hơn. Em không còn dùng giọng điệu nghiêm túc, một chút hồi hộp, chút xao động nhẹ nhàng khi viết về ai đó. Có thể vì anh, có thể vì tình cảm này, thực sự trong sáng và thuần khiết nhất trong những tình cảm em từng có.

Em gọi anh là người yêu hoàn hảo. Vì em thích anh ngay từ khi lần đầu em gặp anh. Rất nhiều người như thế. Nhưng em chỉ thích họ vì một hai điều, thì em thích tất cả về anh. Vì anh, như bước ra từ tưởng tượng của em.

Bốn năm trước. Em gặp anh. Như một chàng thư sinh con nhà quý tộc, anh đơn thuần là anh chàng ca sĩ quá nổi bật trước anh đèn sân khấu. Ngưỡng mộ, là tất cả những gì em gọi tên. Thực ra bây giờ em đang bối rối. Vì em chẳng thể biết tình cảm đó là gì nữa. Em thích những người quan tâm đến em, em dễ dàng đổ vỡ trong vài ba ngày. Rồi yêu, điên cuồng và không hối tiếc. Nhanh và không biết điểm dừng. Vội vã và rồi vấp váp. 

Chỉ là anh, cứ nhẹ nhàng, từ lúc bắt đầu. 
Em luôn nhìn theo anh. Luôn ngóng những câu chuyện về anh. Chú ý xem ai thích anh và anh thích ai. Anh quý phái, đến quần áo anh cũng khác biệt những người khác, sạch, trắng và hợp thời. Anh nhiệt tình nhưng không quá hăng hái, anh thông minh nhưng vụng về, anh dịu dàng nhưng cá tính. Anh, là tất cả nhưng gì em cần, em muốn, em trông đợi nên em mới gọi anh là người yêu hoàn hảo. Em chưa từng chú ý ai một cách nhẹ nhàng, từ tốn và thích thú như thế. Em luôn vội vàng, nhưng vì anh. Em đã e sợ, em quá nhỏ bé, quá sơ xuất đối với anh.

Rồi anh thích. Ai đó. Rồi em yêu. Ai đó .

Chúng ta, vẫn chầm chậm…bước qua nhau 

Người anh thích là của người khác, người em yêu bỏ lại em 

Chắc anh sẽ không nhớ đâu, đó là hội trại đầu tiên của em. Giữa một đám đông xa lạ, điên cuồng, giữa những ồn ào. Chỉ còn một góc nhỏ, trống, tối. Em đã ngồi đó, lặng lẽ, bó mình, đau đớn. Thực ra anh không phải là người đầu tiên bước vào, cũng không phải là người em mong muốn sẽ bước tới. Người em mong đã bước qua em, có một người nữa, lại không đủ ấm và rồi anh bước đến, lặng lẽ đến êm đềm, sâu sắc đến ấm áp. Em nhẹ nhàng để anh vòng tay qua người, nhẹ nhàng tựa vào, hình như không một lời nào thốt lên giữa chúng ta đúng không anh. Chỉ đơn giản ngồi đấy, ngắm màu sắc thay đổi, dòng người bước qua. 

Anh là tất cả những gì em mong có.
Anh đã không nhớ đúng không nhưng nếu có, vậy em sẽ hỏi tại sao một chàng trai chưa từng nói một lời nào với em như anh có thể hiểu được lúc đó em cần gì . Có phải vì trong cái vẻ bảnh bao chỉn chu đó của anh, quá nhạy cảm một chàng trai em cần.

Thời gian như một thuốc thử độc ác, có những nỗi đau sẽ qua, nhưng sẽ có những khoảng trống sẽ đến. Trống rỗng, là tất cả những gì em cảm nhận sau chuyện tình như bong bóng. Yêu để rồi làm gì, khi người ta chọn cách làm ngơ với nỗi đau của người mình yêu. Ấy vậy nhưng, bây giờ em lại cảm thấy may mắn vì những người đó đã ra đi trong em, là mãi mãi vậy sao một người vẫn không thể.

Tết, gần hai năm anh nhỉ. Em năm 4, anh vừa ra trường. Em một mình, anh đơn giản không muốn tiếp tục. Em đơn giản chỉ như một đứa em, anh là đàn anh đáng mến. Chỉ vì hai đứa không sao, nên anh chấp thuận đèo em, em đồng ý ngồi sau anh.

Có thể là một sai lầm không thể sửa được nữa.

Chúng ta đã không nói với nhau quá 3 câu đâu đấy. Em chẳng biết hỏi gì vì chẳng biết gì về anh. Anh không hỏi, vì từ trước giờ, anh chưa từng hỏi gì em, nhưng, em vẫn nhớ nhật ký ngày đầu tiên em ngồi sau anh đó. Mùi hương từ trước giờ em luôn ghét mùi xà phòng đàn ông, nó quá mạnh, quá độc địa với em nhưng ở anh, nó rất nhẹ, dịu dàng nhưng vẫn đầy sức hút.

Mùa xuân, gió xuân, hàng cây xanh Hà Nội, phố xa đông đúc. Em nhắm mắt, và cảm nhận tất cả về anh. Đến giây phút đó, anh vẫn như một người đàn ông hoàn hảo với em. Mà người lý tưởng, chẳng bao giờ là người yêu.

Những ngày đó qua. Có những tin đồn về em và anh, thật kỳ lạ khi chúng ta còn chẳng nói với nhau quá 3 câu cho mỗi lần gặp. Em chỉ đơn giản muốn nhìn thấy anh, muốn cảm nhận sâu hơn về anh, muốn anh chú ý đến em không mạnh mẽ như bản tính BD, không đam mê như một người muốn yêu và được yêu.

Có những mối tình qua. Anh vẫn trong em, êm đềm ở đó.

Rồi.

Anh có nhớ hôm chúng ta mặc áo vàng đi xem bóng đá. Hôm đó, đã rất rất rất vui ấy. Rất nhiều người nên chúng ta không ngại ngùng với nhau, thắng nên chúng ta đã cười thật nhiều, nói nhiều hơn, thoải mái hơn ít kín đáo hơn và em nghĩ về anh nhiều hơn, một tí.

Anh có nhớ tháng 11 năm kia, khi anh bị bắt đi tập thể dục với bọn em. Có nhớ ngày mưa và câu chuyện lạ kỳ. Bên anh là một cô gái khác, hồn nhiên, nhí nhảnh, cởi mở dễ gần .không như em, vẫn quá ngại ngùng.

Nhưng, anh có biết em đã gần như muốn khóc khi thấy anh quay lại đón em có biết em đã cảm thấy nghẹt thở khi anh không bỏ rơi một con bé giữa trời mưa đêm đang nhảy chân sáo đi về với bao ngổn ngang .em nghĩ, mình gần như đổ vỡ lúc đó.

Chuyện chúng ta đâu đơn giản đến đó nhỉ em đã ước, chỉ đơn giản đến đó thôi. Nhưng khi em nghĩ đến anh nhiều hơn, em đã không ngăn được mình gần anh hơn.

Hội trại trường. Em đã mong đến phát điên. Em vẫn chỉ là con bé ngớ ngẩn trong chiếc quần xanh, áo hồng, ngốc ngếch gọi tên anh mỗi khi nhìn thấy anh từ trước đó 10m.

Hẹn hò. Đâu có gọi như thế được nhỉ, vì có là quá nhiều người xung quanh chúng ta. Quá nhiều luôn thế sao em vẫn không thể tập trung vào trận bóng được vì anh quá gần em vô tình,hay cố ý từ em, hay từ anh khi bàn chân chúng ta đứng cạnh nhau, anh đâu có cố tránh chạm khẽ vào em khi bàn tay em đặt hờ lên anh,anh đâu có cố ý đẩy ra hay chỉ là ảo tưởng của một con bé đang yêu như em .

Em nhắn tin cho anh nhiều hơn, quá nhiều so với cái mối quan hệ anh và em. Rồi cũng có một cuộc hẹn. Chỉ mình chúng ta hai chúng ta thôi đấy. Em vẫn còn nhớ cái cảm giác say mê ngớ ngẩn trong mình lúc đó. Rất nhiều cảm xúc đấy.

Ngồi sau anh, ngồi bên anh, nói chuyện với riêng anh, cùng ăn, cùng kể lể, cùng ca hát .2 tiếng, nhẹ nhàng như giữa chúng ta đã sẵn có cái gì đó. Để rồi em nhận ra, nếu thực sự có gì mọi chuyện đã không diễn ra như vậy.

Khi em nhìn thấy, anh thực có mong gặp em hay không, thực có chuẩn bị nhiều như em, thực có thoải mái hết với em, thực có để tim mình sẵn sàng. Và cũng vì nghĩ về anh quá nhiều, em để mình tự hạ mình quá nhiều trước anh. Một Bạch Dương, hạ mình, nghĩa là nó không còn gì để tự hào, để trao đổi vì nó đã đưa ra tất cả, những gì thuộc về bản thân nó. Em quá ngây thơ tin rằng, mình đã có một cuộc trao đổi hời quá sai lầm, khi anh không đưa ra cái gì, của bản thân anh.

Em đã chưa bao giờ dám đến quá gần anh, chưa bao giờ tự xóa đi khoảng cách giữa hai người. Cái luôn là anh - em, luôn như một tiền bối - hậu bối, như hai kẻ quen nhau qua một kẻ khác, người-yêu-cũ-của-bạn. Tại sao? Em không đủ bản lĩnh, quá tự cao, hay vì anh không hề hứng thú, chẳng buồn quan tâm, hay vì cả hai?

Đã có lúc mình rất vui đúng không. Khi anh và em chen mình trong cái chật chội của thành phố, phố ồn ào đến nghẹt thở, em đưa tay với lấy chút không khí đến cao, phía trc bỗng anh cất tiếng có gió ở đây em nhỉ vâng, gió em níu về anh.

Đã là khi hai đứa cắm đầu vào cái bản đồ tí teo, khi cùng to mồm hét vào mặt thằng bạn hâm đơ, khi anh lẽo đẽo đi theo nó đón em rồi la nó ầm lên vì tội muộn để em phải chờ . Là khi anh đón em sau khi tan làm, bộ uniform vừa vặn, anh chững chạc cuốn hút đến ngỡ ngàng đó có phải là ngày vui nhất của em không? Khi anh dạn dĩ hát ngêu ngao phía trước rồi đá xéo theo bài hát duy nhất em biết hát, rồi hùa vào cái trò chơi nối chữ ngớ ngẩn của em, rồi nhắc em cẩn thận cái ống xả. Khi anh nhìn em nhắc lời,anh gảy đàn và em hát khi mọi thứ xung quanh đều chỉ như vô hình khi chỉ còn anh và em. Khi anh lẫn lữa trước cửa nhà chờ em đi vào khuất.

Những “khi đó” là thế nào hả anh? Là một phút tim lệch trong đời? Là chút gì miên man người ta gọi là say nắng? Nhưng đó chỉ là với riêng anh thôi, bởi nếu không có nó, không có bất cứ gì, trong tim em, vẫn là anh ..

Có những thứ vô hình ngăn cản người ta đến với nhau, vì nó vô hình nên chẳng cách nào xóa bỏ, hay bởi người ta chẳng đủ yêu thương để cố gắng…
Theo: Blogviet.com.vn

No comments:

Post a Comment