Tạm biệt cái gì gọi là kí ức, từ giờ khi nói yêu ai thì hãy nói thật lòng anh nhé...
" Em giấu nỗi buồn vào trong đôi mắt
Em giấu nụ cười vào nơi xa vắng
Em giấu lòng mình, em giấu buồn phiền vào đêm thâu..
Em giấu ngọt ngào vào sâu ký ức
Em giấu hận thù vào nơi xa khuất
Em giấu nồng nàn, em đã dặn lòng phải quên anh...
Lời một bài hát của Hồ Ngọc Hà mà chợt em nghe được làm em nhớ đến anh, một người mà em chưa từng một lần gọi là "anh" chưa từng một lần nói ra từ "yêu" và cũng chưa từng một lần nói ra từ "tin" với những lời anh nói "anh yêu em".
Đôi lúc có những mối quan hệ làm chúng ta mệt mỏi, à không là em mệt mỏi. Mệt mỏi vì em phải giả vờ là không yêu, mệt mỏi vì phải cười quá nhiều, mệt mỏi vì phải giả vờ nỗi buồn của em là do người khác gây ra chứ không phải anh. Giá mà lí trí của em không mãnh mẽ đến thế, và con tim không mềm yếu đến thế thì giờ đây... Và có khi trong giấc mơ em lại ước mình không biết nhiều đến thế, để có thể tin những gì anh nói. Em chọn cách tiếp tục làm bạn thân của anh thay vì yêu anh, chọn cách làm đường thẳng song song với anh để được nói chuyện cùng anh hàng ngày.
Đột nhiên em lại nhớ ra một Blog đã từng nghe "Vợ - người tình - hồng nhan tri kỉ". Nếu tồn tại kiểu quan hệ này thì chắc em là hông nhan tri kỉ của anh rồi, vì không ai hiểu anh bằng em, em biết quá nhiều chuyện cả những chuyện anh không biết là em biết. Và anh, người đã nói yêu em cũng là người hiểu em hơn bất cứ ai hết.
Hình như cách đây cũng đúng một năm mình thực sự trở thành bạn thân của nhau anh nhỉ, bạn rất thân theo đúng nghĩa đen nhé- với em thì là bạn thân nhất rồi. Để rồi cái tình cảm của mình nó cứ lớn lên, to đùng từ lúc nào, em còn không nhớ nữa cơ mà. Rồi cái ngày em nhận ra anh tỏ ra thích em, em đã rất vui. Niềm vui của em nhỏ bé lắm, chỉ cần một người con trai yêu em thật lòng là đủ, cần gì họ phải đẹp trai, nhà giàu, có xe đẹp đâu. Vì nếu thế thì chắc em đã yêu một người nào đó từ lâu lắm rồi, chứ ai lại để độc thân đến tận năm thứ hai đại học thế kia. Lúc đó em vẫn rất kiêu ngạo, nói ra miệng cái gì mà lời thề cấm túc, cái gì mà không bao giờ yêu bạn thân chứ.
Người ta nói “trước một cơn giông tố thì trời thường rất im ắng” . Mà cũng đúng như thế thật, em đang kiêu ngạo vì anh- người bạn thân của em đang yêu em. Thì đột nhiên lại có quá nhiều bí mật được lộ diện. Những bí mật đó khiến em, một cố gái tin anh- người bạn thân nhất của em, không bao giờ còn dám tin vào cái gọi là sự chân thành trong tình yêu nữa.
Nói thật em đã không tin những lời đó, những lời của người yêu cũ anh. Thật lạ là họ đều là những cô gái em chơi thân cùng, nhưng tại sao giờ họ mới nói cho em về anh… Đau thật đó, buồn cười thật, em - người mà luôn luôn kiêu ngạo, người mà tự cho mình là bạn thân của anh biết mọi thứ về anh thì hóa ra không biết gì. Người anh yêu thật lòng chỉ có một, nhưng người đó lại chẳng phải em hay là các cô gái giống em kia. Em và các cô gái giống em kia, với anh chỉ là những kẻ thay thế cho ai đó mà anh không dám yêu. Rồi có quá nhiều bằng chứng được lộ ra, mà bắt em phải tin cái bí mật kia.
Trong cuộc đời của em, em chưa từng nói dối nhiều đến thế, và giả vờ hay đến thế. Em đã nói dối, nói mình là bạn thân của nhau mà nên làm sao mà yêu nhau nổi đây, Nhưng sự thật là “Em rất yêu”.
Em, cô gái tốt bụng ngày nào trở thành một kẻ xấu xa khi dùng một người bạn tốt của mình làm bia chắn. Em cũng đâu muốn thế, nhưng anh đã ép em phải làm thế. Với anh, sự từ chối của em là do em muốn làm kẻ thứ ba trong một mối quan hệ đang bắt đầu đổ vỡ và không muốn yêu anh. Mối quan hệ đang bắt đầu đổ vỡ- à mình đang nói đến tình yêu của một người bạn tốt của mình, người mà anh nghĩ là em “yêu” thầm. Và không rõ làm thế nào và từ bao giờ chuyện tình cảm của người bạn đó lại xuất hiện trong những cuộc tranh luận không đầu không cuối của chúng ta. Rồi em cũng quyết định, anh đã nghĩ như vậy thì còn lý do gì phù hợp hơn để từ chối một tình cảm anh dành cho em bẳng việc em thừa nhận đã yêu một người khác, và với em anh chỉ là “bạn thân”.
Em bắt đầu thấy sợ, sợ cái gì nhỉ, sợ rằng nếu anh biết là em biết những bí mật của anh thì anh-người bạn thân của em sẽ rời xa em mất. Dù không đủ dũng cảm yêu anh, nhưng em cũng là một cô gái bình thường mà em vẫn muốn gần anh.
Ai cũng bảo em mạnh mẽ, hoạt bát, giống như nắng mùa xuân, nụ cười là thứ em luôn luôn có. Nhưng anh à, em cũng mỏng manh lắm thì phải giống như một đóa bồ công anh lay động trước trước cơn gió tình cảm đầu đời. Em thật sự cần cái gì đó để dựa vào, để chia sẻ, nhưng lai không thể để lộ ra rằng em buồn vì anh. Hẳn đây chính là nguyên nhân người bạn tốt kia của em bị kéo vào câu chuyện của chúng ta, như một nhân vật vừa là phụ cho em, vừa là chỗ để em bám vào. Sau một thời gian dài sống trong cái mớ bòng bong đó. Một cô gái được mọi người đánh giá là thật thà, lại làm cho tất cả tin em yêu người kia, yêu đến điên lên được, yêu đến mức sẵn sàng nhảy vào một tình yêu đã có từ trước.
Lạ thật đấy em lại nhớ đến một câu thơ mà em vô tình đọc được từ facebook cá nhân của một bạn đang thất tình “lời nói không là dao nhưng cắt lòng ai đau nhói: "Lời nói không là khói nhưng làm khéo mắt ai cay".
Khác với người khác, em lại tự nói ra những lời làm mình đau.
Chọn cách làm bạn thân của anh, nhưng đôi khi thấy anh với 1 cô gái khác, tuy miệng hỏi han như 1 đứa bạn thân nhưng hình như có cái gì đang đắng đắng ở trên môi.
Có nhiều người khi đọc những dòng náy sẽ cho là em bị điên. Người nói yêu mình, mình cũng yêu người ta nhưng bản thân lại chọn cách từ chối. Nhưng em chưa bao giờ hối hận vì những điều em đã làm vì em biết với anh em chỉ là chiếc bóng của của 1 ai đó.
Có người nói với em yêu thì phải giành giật chứ, nhưng với em thì khác, em cũng là 1 cô gái kiêu ngạo và thực sự là em không tự tin vào bản thân mình sẽ xóa nhòa hình ảnh người đó trong anh.
Chưa bao giờ anh và em thực sự đi quá xa cái giới hạn tình bạn trong cư xử trước mặt mọi người. Nhưng anh cũng cho em rất nhiều cái gọi là kỉ niệm. Kỉ niệm được một người con trai cõng trên lưng khi đi xem phim, cái nắm tay vội vàng của anh bị em từ chối, rồi lại những đêm em mất ngủ anh kể chuyện cổ tích nữa chứ. À suýt nữa thì quên, em còn là cô gái duy nhất anh hát cho nghe qua điện thoại nữa, anh hát dở đến nỗi em phải bật cười lên nữa. Tất cả giờ đây sẽ là kỉ niệm trong em. Kỉ niệm của cái gọi là một chút sao xuyến của cô sinh viên đại học khờ khạo.
Thế nhé "anh" người em yêu, nhưng lại không biết được em yêu, mình trở lại ngày xưa nhé, cái ngày tình bạn thuần túy là tình bạn. Em sẽ quên "em đã từng yêu anh" để chỗ cho người khác còn yêu em chứ, không thì 20 có lẻ rồi lại ế thì nguy...
“Bạn thân” em thích từ này hơn là “người yêu” anh à…
Tạm biệt cái gì gọi là kí ức, từ giờ khi nói yêu ai thì hãy nói thật lòng anh nhé...
Theo: Blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment