Yêu 24/7 - Cũng không biết sau này, định mệnh sẽ đưa em và anh về đâu, có cùng một con đường hay hai ngã rẽ, nhưng hiện tại tình yêu em dành cho anh luôn trọn vẹn.
Và nếu như người con gái chữa lành vết thương cho anh không phải là em, thì sâu thẳm trong trái tim, em mong anh thật hạnh phúc, em cũng vậy, sẽ sống một cuộc sống không có gì phải tiếc nuối. Vì em tin rằng nếu cuộc sống đã cho em gặp được anh rồi thì cánh cửa hạnh phúc nơi phía cuối con đường chắc chắn vẫn đang chờ em đến mở.
Trước đây, em luôn cho rằng tình yêu sét đánh là thứ gì đó viển vông nhất trên cõi đời này vậy mà hình như, hình như chính em bị cái thứ sét ấy đánh trúng rồi thì phải. Em bối rối, lúng túng không biết phải đối diện sao với anh, với tình cảm mà có lẽ em đã phải chờ đợi quá lâu mới lại cảm nhận được, nên đã từng có lúc nghĩ rằng hạnh phúc hoàn toàn vuột mất khỏi tay mình...
Em vẫn không quên được cái ngày đầu tiên em gặp anh, chẳng phải vô tình như một first-sight love thường có, chúng mình có một cuộc hẹn chung. Cánh cửa thang máy mở ra, con bé chẳng thể ngờ được phía sau cánh cửa ấy, đợi chờ nó lại là một nụ cười ấm áp đến thế. Đó là lần đầu tiên sau 5 năm, có cái gì đó lại thổn thức trong lồng ngực nó.
Và rồi, vẫn là cuộc hẹn chung, nhưng lần này không còn là vào tiết trời tháng 3 lạnh giá của miền nam nước Pháp nữa, em chờ mong để được gặp lại anh ở thành phố Rome xinh đẹp, nơi em tự hỏi lòng mình rằng có khi nào tại đây sẽ là nơi bắt đầu của một tình yêu đẹp? Những cuộc trò chuyện hài hước, thú vị với mọi người trên suốt những con phố đầy cam chín mọng, những bức hình lưu niệm xung quanh pháo đài Colosseum và cả những khoảnh khắc anh làm nhiếp ảnh gia cho em tại tòa thánh Vatican...tất cả, tất cả như những ký ức đẹp nhất ghi dấu trong tim em.
Vậy đó, chỉ vẻn vẹn hai lần gặp anh, em biết chắc anh sẽ trở thành một món quà đặc biệt mà tạo hóa đã ban tặng cho em rồi. Bắt đầu những chuỗi đêm dài thức khuya hơn để trò chuyện cùng anh qua facebook, là những quan tâm tới cuộc sống nơi xa xứ với những khó khăn trong công việc và cuộc sống đời thường, là những chia sẻ của anh về những trở ngại có thể gặp trong quá trình làm luận án...và những câu chúc ngủ ngon mà nếu không nhìn thấy thì em sẽ chẳng thể nào chìm được vào giấc ngủ một cách ngon lành. Thời gian cứ thế trôi đi, qua những câu chuyện hàng đêm và qua những người bạn thân của anh, em bắt đầu hiểu hơn về anh và cả những sóng gió của cuộc đời anh...
Em đã buồn và đau lòng biết mấy khi biết anh đã và có lẽ vẫn đang phải trải qua những khổ đau, đắng cay của việc chia tay mối tình dài trước đó. Như em đã từng nói với anh , em có thể không hiểu tường tận hết câu chuyện tình của anh nhưng em tin rằng hai người đã đến với nhau bằng những tình cảm trinh nguyên và tươi đẹp nhất của tuổi trẻ, những trắc trở từ phía gia đình là điều mà cả anh và chị ấy không may mắn gặp phải vì vậy chia tay nó chắc chắn khiến anh phải xót xa và suy nghĩ rất nhiều.
Vì ở hai thành phố cách xa nên chúng mình chẳng có cơ hội để tiếp xúc với nhau, chỉ là cảm nhận qua những dòng tin nhắn, cách anh thể hiện của từng câu chữ nhưng em biết anh vẫn luôn dùng nụ cười và những câu bông đùa, trêu trọc của mình để che đi nỗi đau và làm yên lòng người khác. Em thương anh hơn nữa cùng bởi tính trách nhiệm cao và luôn nghĩ cho người khác như thế. Nhưng đối với em, mong anh đừng dùng chiếc vỏ bọc đó, em muốn được san sẻ với anh nỗi đau này, anh hãy cứ chính là anh, là anh thật sự anh nhé. Em nhớ từng có một câu nói ‘Nếu tạo hóa đã cho bạn một nỗi đau thì cũng sẽ cho bạn một người để xoa dịu nỗi đau đó’. Em không biết mình có thể làm điều đó cho anh được hay không nhưng ít ra là em muốn được làm người đó.
Anh à.
Thời gian trôi nhanh thật đấy, cũng đã gần 9 tháng kể từ ngày em quen anh. Anh cũng đã biết rõ tình cảm của em và cho em một câu trả lời rõ nét. Anh nói rằng anh chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới và đề nghị chúng mình hãy cứ là bạn như thế này, mọi chuyện cứ để thời gian quyết định. Và em đã đồng ý. Em hiểu, sau thất bại của mối tình trước ai cũng vậy sẽ lựa chọn cho mình một con đường an toàn và chắc chắn hơn. Có đôi khi em cũng cảm thấy mệt mỏi vì đang theo đuổi một thứ rất mơ hồ, thứ duy nhất mà em chắc chắn có là tình cảm nơi em. Đã có lúc em nghĩ mình nên dừng lại, nhưng khi suy nghĩ kĩ em nhận thấy tình cảm còn nhiều quá, vẫn còn muốn quan tâm và muốn được đến gần hơn với anh, vì thế em vẫn quyết định đi theo trái tim mình.
Em biết trong tình yêu, có tình cảm thôi chưa đủ, còn rất nhiều yếu tố nữa để đưa được hai người đến với nhau, hay con người ta vẫn thường gọi là số phận. Em nghĩ rằng, tất cả những gì cần và có thể làm em đã cố gắng rồi, phần còn lại có lẽ là cái duyên của em và anh có đủ dày hay mỏng, số phận có đồng ý để chúng ta đến được với nhau thôi không. Mà điều này thì cả em và anh đều không thể quyết định được. Vậy nên cứ vui lên thôi anh nhỉ, cuộc đời nào ai biết trước được gì đâu.
Sự xuất hiện của anh đã là một món quà rất ý nghĩa với em rồi, lúc em đang khổ tâm nhất vì khúc mắc xảy đến với em và người bạn tâm giao từ thuở bé, anh đã đến mang đi hết nhưng muộn phiền đó, cho em niềm vui và nhũng hi vọng mới. Vậy nên anh à, nếu yêu thương vẫn còn thì hãy để em còn quan tâm tới anh nhé, nếu duyên số có đến thì mong anh hãy dang tay đón nhận nhé, mong anh sẽ sớm vượt qua những khó khăn đó để đón chào nhiều điều tốt đẹp còn đang chờ anh phía trước.
Cũng không biết sau này, định mệnh sẽ đưa em và anh về đâu, có cùng một con đường hay hai ngã rẽ, nhưng hiện tại tình yêu em dành cho anh luôn trọn vẹn. Và nếu như người con gái chữa lành vết thương cho anh không phải là em, thì sâu thẳm trong trái tim, em mong anh thật hạnh phúc, em cũng vậy, sẽ sống một cuộc sống không có gì phải tiếc nuối. Vì em tin rằng nếu cuộc sống đã cho em gặp được anh rồi thì cánh cửa hạnh phúc nơi phía cuối con đường chắc chắn vẫn đang chờ em đến mở.
Theo: Blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment